HOANG LIÊU
Thôi em về ! Ta chẳng có buồn đâu
Tình đã nhạt nhịp cầu không chung lối
Bến đò ngang chiều nay giông bão nổi
Cơn mưa buồn nhức nhối mảnh hồn ta
Thôi em về lau giọt lệ kiêu sa
Màu mắt biếc nhạt nhòa hương vị cũ
Bước chân đơn bâng khuâng chiều nội trú
Góc trời buồn giăng phủ bóng mây đan
Thôi em về gom nỗi nhớ miên man
Cơn nắng sớm lụi tàn bên song cửa
Mảnh trăng côi cuối thềm hoa trắng sữa
Cũng cô đơn trôi giữa tối mây sầu
Thôi em về ! Ta góp nhặt vài câu
Thơ thêu dệt khúc tình đầu dang dở
Thả vào đêm mảnh hồn treo sợi nhớ
Dấu yêu xưa ai nỡ bỏ bên lề
Thôi em về ngày tháng vẫn lê thê
Nước mắt ướt thôi kề vai mỗi tối
Cuộc tình xưa tóc đêm dày tội lỗi
Khi em quên câu sám hối qua mùa
Thôi em về ! Vàng vọt ánh đèn khua
Đêm trầm mặc gió lùa quanh gác vắng
Giọt sương rơi để lòng ta trĩu nặng
Không gian đen xa vắng tiếng oanh buồn
Thôi em về ! Ta nhặt nắng hoàng hôn
Kết thành chuỗi mây buồn che kín cửa
Nhốt chiều hoang vào trong từng ngọn lửa
Đám tro than rãi giữa bóng mây chiều
Thôi em vê ! Ta nhặt nắng cô liêu
Căn phố cũ tiêu điều chân bước vội
Về đâu khi quen vòng tay mỗi tối
Ta buông lơi giận dỗi nét môi hường
Thôi em về bỏ lại những mùa thương
Màu kỷ niệm giấc mộng thường tan vỡ
Gói hồn đêm đan xen vào nỗi nhớ
Bến tương tư trăn trở mộng không thành
Thôi em về khép lại những ngày xanh
Đời mộng mị giấc mộng thành mây khói
Kể từ đây đôi ta người một cõi
Bến trăm năm le lói ánh trăng sầu
Thôi em về ! Ta chẳng nói gì đâu ./.
LCT 03/02/2017
BÀI HỌA :
*****
CHIỀU RƠI
Bến trăm năm le lói mảnh trăng sầu....
Cô đơn buồn rơi chạm bóng đời nhau
Lòng ngơ ngẩn nghe sầu chân viễn xứ
Chút miên man với chút niềm tâm sự
Gửi về đâu sao cứ mãi u hoài
Chiều lại nhìn mấy giọt nắng phôi phai
Lòng nhớ lắm tháng năm dài kỷ niệm
Khúc tương tư và cả màu hoa tím
Còn không anh hay lịm bóng hoang sầu
Mai xa rời em biết sẽ về đâu
Chiều nắng tắt rầu rầu xuyên kẻ lá
Người ra đi bước chân trần vội vã
Chợt nghe buồn lã chã mảnh tình ai
Miên man chiều cuối nẻo nhạt nhoà phai
Người phương đó kẻ phương này xa vắng
Gót chân quen bên góc đời thầm lặng
Nhói lòng đau nghe trĩu nặng tim buồn
Xuân chưa anh sao tuyết trắng ngập đường
Nghe nỗi nhớ vấn vương tình viễn xứ
Se sắt lạnh cõi lòng người thi lữ
Khúc tương tư gợi nhớ những đêm trường
Chút ân tình trĩu nặng khách ly hương
Cho em suốt đêm trường trăn trở giấc
Cơn gió lạnh mảnh trăng gầy se sắt
Có chút gì trống vắng chạm đời nhau
Chút yêu thương và một chút ngọt ngào
Như len nhẹ trôi vào từng hơi thở
Đêm cô liêu một nỗi niềm trăn trở
Cũng nghe lòng nhắc nhớ phải không anh
Trắng năm canh giấc ngủ cứ chòng chành
Tình viễn khách lữ hành nơi quán trọ
Chút niềm riêng xin gửi về phương đó
Để cho người lưu niệm đến ngàn sau
Đã ba mùa thu vội vã qua mau
Rồi đến lượt trăng tròn trăng lại khuyết
Đã bao lần chiều đông hờn điểm tuyết
Dòng thơ buồn vẫn tiếp viễn sang trang
Cũng bởi mình xuân hạ cứ lang thang
Chỉ còn lại chút thu vàng nhung nhớ
Tình cho em mãi chỉ là dang dở
Liệu còn gì để mà gửi trao nhau !
Đọng lại đây những kỷ niệm ngọt ngào...
Tan vỡ rồi
Tan vỡ rồi ! mộng lòng dạt về đâu
Nơi bến đậu thuyền tình chia hai lối
Dạt xa bờ ân tình theo sóng nổi
Cơn gió nào nỡ thổi buổi hai ta
Tan vỡ rồi chớ để giọt lệ sa
Tìm duyên mới xem anh là tình cũ
Cánh rừng xưa bầy chim về cư trú
Chỉ không em dáng cũ dưới mây ngàn
Tan vỡ rồi ân tình dại lỡ mang
Vọng lời yêu nhịp đàn bên song cửa
Những vần thơ ngọt ngào Không còn nữa
Mỗi mình anh tựa bến cũ vương sầu
Tan vỡ rồi muốn nói chẳng thành câu
Nghẹn vành môi bởi tình đầu lỡ dở
Và con tim đêm ngày thôi thúc nhớ
Dưới trời quê êm ả tiếng ai thề
Tan vỡ rồi vỡ cả mộng phu thê
Thà không giặp lối về đâu u tối
Và giờ đây tình kia nào có lỗi
Mắt buồn thiu một cõi bão giông lùa
Tan vỡ rồi thổn thức giọt sầu khua
Trăng vàng võ gió đùa đêm thanh vắng
Tâm rã rời nỗi niềm mang quá nặng
Nhớ môi ai ánh mắt lặng u buồn
Tan vỡ rôi lịm tắt ánh hoàng hôn
Tình ta mãi không còn đêm đợi cửa
Lối ngày xưa giờ đây tàn bếp lửa
Vỡ mộng yêu một thuở mộng hương chiều
Vỡ tan rồi cô quạnh bến tịch liêu
Ngày không em mỗi mình anh đi vội
Sợ đêm đen phủ dần loang mờ tối
Lại nhớ em ánh mắt nụ môi hường
Tan vỡ rồi giọt nhớ hãy còn thương
Thương bóng nhạn lạc đường khi mộng vỡ
Mãnh trăng gầy hỏi người xưa còn nhớ
Giọt châu rơi héo hắt vỡ không thành
Tan vỡ rồi giết chết cả thời xanh
Để mộng lòng tan tành theo mây khói
Tình yêu ta xót xa màu cằn cỗi
Giờ không em gợi nỗi nhớ u sầu
Tan vỡ rồi ! Mộng mị sẽ về đâu..!!
Nguyễn lâm 03/02/2017
*****
ĐỐI HỌA :
*****
BỨC TRANH BUỒN
Đêm nay buồn trăng gió dạt về đâu
Con đường cũ mây sầu giăng ngập lối
Ánh trăng khuya lấp sau màn sương nổi
Ta một mình bối rối với lòng ta
Đêm bên trời bất chợt ánh sao sa
Miền hạ trắng nhạt nhòa cơn mộng cũ
Em ra đi bỏ quên chiều nội trú
Ta một mình đếm đủ dấu chân đan
Khu phố buồn cơn gió thổi miên man
Đôi mắt mãi ngút ngàn trông qua cửa
Ngắm làn mưa chỉ một màu trắng sữa
Dấu chân ai bước giữa lối thu sầu
Tiếng ai hò thánh thót một vài câu
Rồi bỏ lửng như tình đầu dang dở
Bỏ lời ru mênh mang vào nỗi nhớ
Lối cô đơn hăm hở bước qua lề
Thôi hết rồi câu chuyện nghĩa phu thê
Đời bỗng chốc không về chung ngõ tối
Vẫn biết em chưa một lần có lỗi
Cũng như mưa không tiếp nối theo mùa
Con sông buồn mệt mỏi tiếng chèo khua
bến đò cũ gió lùa qua hẽm vắng
Bước chân ai giữa lòng quê sầu nặng
Sóng xôn xao sâu lắng ánh trăng buồn
Đêm cô đơn xao xuyến tận tâm hồn
Cơn gió nhẹ bỗng luồn qua mép cửa
Điếu thuốc thơm lập lòe nhen đốm lửa
Nghe cơn đau tan giữa tiếng chuông chiều
Ta một mình về với bóng cô liêu
Mắt hờn dỗi mây chiều quên nắng vội
Ngọn đèn đêm chìm sâu vào ngõ tối
Ai bâng khuâng giữa lối nón quai hường
Thôi không còn dù chỉ một lời thương
Để níu lại khúc vô thường tan vỡ
Và từ đây chẳng còn gì để nhớ
Thì câu thơ trăn trở cũng đâu thành
Con đường tình một thuở ướm màu xanh
Nay bỗng chốc tan tành theo mây khói
Khung trời chung bây giờ riêng một cõi
Gió hoang vu giữa lối lịm trăng sầu
Em bây giờ mây gió dạt về đâu ?
LCT 03/02/2017
Tan vỡ rồi ! mộng lòng dạt về đâu
Nơi bến đậu thuyền tình chia hai lối
Dạt xa bờ ân tình theo sóng nổi
Cơn gió nào nỡ thổi buổi hai ta
Tan vỡ rồi chớ để giọt lệ sa
Tìm duyên mới xem anh là tình cũ
Cánh rừng xưa bầy chim về cư trú
Chỉ không em dáng cũ dưới mây ngàn
Tan vỡ rồi ân tình dại lỡ mang
Vọng lời yêu nhịp đàn bên song cửa
Những vần thơ ngọt ngào Không còn nữa
Mỗi mình anh tựa bến cũ vương sầu
Tan vỡ rồi muốn nói chẳng thành câu
Nghẹn vành môi bởi tình đầu lỡ dở
Và con tim đêm ngày thôi thúc nhớ
Dưới trời quê êm ả tiếng ai thề
Tan vỡ rồi vỡ cả mộng phu thê
Thà không giặp lối về đâu u tối
Và giờ đây tình kia nào có lỗi
Mắt buồn thiu một cõi bão giông lùa
Tan vỡ rồi thổn thức giọt sầu khua
Trăng vàng võ gió đùa đêm thanh vắng
Tâm rã rời nỗi niềm mang quá nặng
Nhớ môi ai ánh mắt lặng u buồn
Tan vỡ rôi lịm tắt ánh hoàng hôn
Tình ta mãi không còn đêm đợi cửa
Lối ngày xưa giờ đây tàn bếp lửa
Vỡ mộng yêu một thuở mộng hương chiều
Vỡ tan rồi cô quạnh bến tịch liêu
Ngày không em mỗi mình anh đi vội
Sợ đêm đen phủ dần loang mờ tối
Lại nhớ em ánh mắt nụ môi hường
Tan vỡ rồi giọt nhớ hãy còn thương
Thương bóng nhạn lạc đường khi mộng vỡ
Mãnh trăng gầy hỏi người xưa còn nhớ
Giọt châu rơi héo hắt vỡ không thành
Tan vỡ rồi giết chết cả thời xanh
Để mộng lòng tan tành theo mây khói
Tình yêu ta xót xa màu cằn cỗi
Giờ không em gợi nỗi nhớ u sầu
Tan vỡ rồi ! Mộng mị sẽ về đâu..!!
Nguyễn lâm 03/02/2017
*****
ĐỐI HỌA :
*****
BỨC TRANH BUỒN
Đêm nay buồn trăng gió dạt về đâu
Con đường cũ mây sầu giăng ngập lối
Ánh trăng khuya lấp sau màn sương nổi
Ta một mình bối rối với lòng ta
Đêm bên trời bất chợt ánh sao sa
Miền hạ trắng nhạt nhòa cơn mộng cũ
Em ra đi bỏ quên chiều nội trú
Ta một mình đếm đủ dấu chân đan
Khu phố buồn cơn gió thổi miên man
Đôi mắt mãi ngút ngàn trông qua cửa
Ngắm làn mưa chỉ một màu trắng sữa
Dấu chân ai bước giữa lối thu sầu
Tiếng ai hò thánh thót một vài câu
Rồi bỏ lửng như tình đầu dang dở
Bỏ lời ru mênh mang vào nỗi nhớ
Lối cô đơn hăm hở bước qua lề
Thôi hết rồi câu chuyện nghĩa phu thê
Đời bỗng chốc không về chung ngõ tối
Vẫn biết em chưa một lần có lỗi
Cũng như mưa không tiếp nối theo mùa
Con sông buồn mệt mỏi tiếng chèo khua
bến đò cũ gió lùa qua hẽm vắng
Bước chân ai giữa lòng quê sầu nặng
Sóng xôn xao sâu lắng ánh trăng buồn
Đêm cô đơn xao xuyến tận tâm hồn
Cơn gió nhẹ bỗng luồn qua mép cửa
Điếu thuốc thơm lập lòe nhen đốm lửa
Nghe cơn đau tan giữa tiếng chuông chiều
Ta một mình về với bóng cô liêu
Mắt hờn dỗi mây chiều quên nắng vội
Ngọn đèn đêm chìm sâu vào ngõ tối
Ai bâng khuâng giữa lối nón quai hường
Thôi không còn dù chỉ một lời thương
Để níu lại khúc vô thường tan vỡ
Và từ đây chẳng còn gì để nhớ
Thì câu thơ trăn trở cũng đâu thành
Con đường tình một thuở ướm màu xanh
Nay bỗng chốc tan tành theo mây khói
Khung trời chung bây giờ riêng một cõi
Gió hoang vu giữa lối lịm trăng sầu
Em bây giờ mây gió dạt về đâu ?
LCT 03/02/2017