NHƯ ÁNH DƯƠNG TÀ
Ngắm mảnh tà dương nghĩ lại mình
Như tàn cổ thụ mép bờ kinh
Chờ khi ngọn gió lùa nghiêng rễ
Sợ cảnh hoàng hôn ngã xuống sình
Những buổi trăng mờ xanh bến mộng
Bao chiều sóng lặng đỏ vườn trinh
Từ hôm nắng muộn rời khe cửa
Cảm thấy buồn vây ngõ tự tình ./.
LCT 25/O8/2O22
BÀI HOẠ :
*****
Tòng Trần
CHỢT LÓE...
Hoàng hôn chợt lóe tủi thân mình
Dõi lá trên cành rụng ở kinh..!
Chẳng biết chừng nao ngày mục rễ
Rằng hay tới bữa buổi ươn sình
Nơi hồn vẫn thoáng dù quên mộng
Đáy dạ luôn trầm dẫu bỏ trinh
Tận giữa lòng ai... chờ lắm cửa
Vì trong cuộc sống lẫn bao tình.
25/8/2022.
*****
Sầu Riêng
ĐỜI XUÔI BÓNG MUỘN
Phòng côi một bóng lẻ riêng mình
Niệm cảm vây lòng bỗng thấy kinh
Ngẫm mảnh đời như dìm đáy vụng
Buồn thân phận giống ủ trong sình
Dương trần cỗi nhạt niềm mơ thắm
Cảnh thế hoang gầy cõi mộng trinh
Đếm những ngày qua đằm nhịp thở
Ngàn thu chẳng hết chuyện oan tình.
Sầu Riêng: 25/O8/2O22
*****
Vĩnh Long
AI CẦN XE ÔM…
Nhìn cơn gió quẩn lượn quanh mình
Dõi vạt sương mờ phủ cuối kinh
Lắm buổi than đời như ruộng trũng
Nhiều hôm dỗi kiếp tựa ao sình
Bên chiều lặng lẽ gom vài cắc
Giữa cảnh âm thầm nhặt mấy trinh
Cõng lạnh bao mùa quên vất vả
Mà sao chẳng gặp bóng nhân tình
Vĩnh Long
*****
Phượng Phượng
ĐƯỜNG KHUYA TRỞ BƯỚC
Đường khuya lặng lẽ bước riêng mình
Những vạt sương buồn đọng mé kinh
Ánh nguyệt vàng mơ chìm vũng nước
Cành hoa đỏ thắm mọc ao sình
Khi chiều lá đổ trời mưa tuyết
Lại lúc thu hờn mộng trắng trinh
Bỗng nhớ vần thơ người giã biệt
Nào quên tưởng đến bóng nhân tình
NPP 25/08/2022
*****
Phạm Văn
HOÀNG HÔN TRẢI BÓNG.
-------
HỌA: THẠCH HÃN.
THƠ:
Ngẩn bóng hoàng hôn tự cảm mình.
Ngơ nhìn nước cuộn chảy dòng kinh.
Mà nghe vẵng tiếng lời thơ vịnh.
Bọt nước kìa tung tóe vũng sình.
Thủy cũng ly nguồn xa chốn mộng.
Theo dòng thuận đổ đáo hồi trinh.
Rồi ta cũng thế đời thiên định.
Một lúc thời gan phủi nợ tình.
Phạm Văn.