VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tự do. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tự do. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2024

GÓC KHUẤT TÔI & EM

GÓC KHUẤT TÔI VÀ EM 


Đêm nay ta ngồi ngắm biển
Nghe con sóng vỗ rì rào
Tay em chưa lần được nắm
Vô tình chiếm lĩnh chiêm bao

Xôn xao hàng cây lộng gió
Tóc em bóng mượt hôm nào
Quay lưng nhìn về quá khứ
Sợi tình thắt nút hư hao

Buồn nghe mưa rơi ngoài ngõ
Chen nhau hát bản thu vàng
Con nai ngày nào dẫm lá
Bây giờ ốm yếu xanh xao

Giấc mơ tàn mùa chợt đến
Hạ hồng giết cả tương lai
Quê xưa chiều vàng vọt nắng
Mẹ ngồi gối xếp ngang tai

Em về ngang qua sân nhỏ
Cô đơn một cỗ quan tài
Ra đi còn hờn cuộc mộng
Nửa chừng gãy gánh xuân phai

Buồn em quay lưng vượt biển
Miên man ngọn sóng cao trời
Câu kinh thì thầm khấn nguyện
Lời nguyền chắp cánh ra khơi

Câu thơ buồn lòng nhỏ giọt
Trăng treo mặt nước đêm cài
Bao năm giờ còn đọng lại
Ngọn sầu nặng trĩu đôi vai

Hôm nay em về giữa phố
Trông cơn nắng hạ bùi ngùi
Duyên xưa ngàn trùng mất biệt
Chỉ còn đám khói đen thui

Ta treo tình cùng sợi buộc
Lên thơ một nỗi đau đời
Quên đi ngày tàn nắng gió
Rũ buồn trên lối chơi vơi

Thôi em đời là hạt bụi
Cha đem kết tỉa hình hài
Bên manh tình sầu của mẹ
Để buồn rắc bến thiên thai ./.

LCT 1O/O4/2O24


Thứ Tư, 21 tháng 6, 2023

ĐOẢN KHÚC XANH

ĐOẢN KHÚC XANH

------------

Ôi những dòng thơ say
Đưa ta về kỷ niệm
Huế ! Một thời hoài niệm tuổi xuân xanh
Dòng Hương Giang như tranh
Đêm tiếng chèo khua mái
Em bềnh bồng tóc làm gái bến Vân Lâu
Những bóng ma đêm 
Vẫn bước trên cầu
Trường Tiền đêm gió lộng
Chợ Đông Ba mơ màng
Ẩn dưới màn sương
Chiếc thuyền ai bấp bênh lay động
Em và anh 
Tàn đêm dậy sóng
Chưa hề quen nhau
Nhưng nồng nàn cháy bỏng
Khét cả bờ môi...

LCT 21/O6/2O23

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2022

Lời bình thơ của MẶC THẾ NHÂN


VẾT MÒN THỜI GIAN
Em về nắng rụng ở đầu sân
Chỉ tiếc thời gian đã cạn dần
Chén tửu âm mòn không dễ vọng
Đêm tình sóng lặng chẳng buồn ngân
Nhiều hôm bỏ ngắm vườn trăng cũ
Những buổi ngồi mơ lạch suối ngần
Mộng giữa đôi bờ quay ảo giác
Nên đời lại mãi níu bàn chân ./.
LCT 15/05/2019

Có ai đó đã nói : " Đường thi là thể thơ chỉnh chu đến khô khan, buộc ràng đến khuôn sáo, lễ nghi đến nặng nề... " thì xin mời vào đây mà nghe thi nhân của giòng Thạch Hãn nghiêng mạch thơ lòng với "VẾT MÒN THỜI GIAN" giữa một chiều ngược nắng khi hoàng hôn men theo về bên kia những triền nhớ : 
"Em về nắng rụng ở đầu sân
Chỉ tiếc thời gian đã cạn dần "
Câu thơ như vạt nắng chiều sót lại bên bờ giậu thưa và hình như có chút lắng lòng đến mơ hồ của một liếp nhớ cố giấu mình cuối chốn hư hao, một không gian quá tỉnh lặng của một tâm hồn hoài niệm... một tiếng kêu thảng thốt của cánh vạc đi vào vùng vô định của trần thế để rồi :
“Chén tửu âm mòn không dễ vọng
Đêm tình sóng lặng chẳng buồn ngân”
Khi thời gian của kiếp người đã cạn dần thì những gì thuộc về ký ức cứ cồn lên, cứ ùa về làm khổ thêm thôi và như một điều mặc nhiên, người ta ngoảnh lại nhìn phận mình, phận người, nhìn lại những con đường mình đã đi qua những rong rêu đã lên màu tuyệt vọng. Những góc phố dịu dàng đã bắt đầu xa ngái đến vô tâm… và buồn… rất buồn ! Cũng đành thôi cứ để những giận hờn chính mình tìm về trong những giấc chiêm bao mà đay nghiến mà dỗi hờn để rồi :
“Nhiều hôm bỏ ngắm vườn trăng cũ
Những buổi ngồi mơ lạch suối ngần”
Đúng , chỉ còn lại những giấc mơ, những giấc mơ trưa mà ta thấy ta đã và đang lặng lẽ đi về cùng những mùa thu hay ngồi hong tóc đếm những mùa rất vội…đôi lần tự hỏi trăng mùa cũ có còn rọi sáng góc vườn hoang nữa hay không hay em giờ tóc đã sang màu huyền thoại mấy phần và em còn nhớ chút gì về ngày ấy không, ngày ta nghiêng hết phận mình, nghiêng hết hoang đường vào làn tóc rối ấy không !? bao nhiêu thì đủ những hoang tưởng nhĩ !? Không, không bao giờ đủ cho những hồn thơ cuốn gió địa đàng. Có chăng chỉ là những làn ranh của hai bờ hư thực đã nuôi nấng những tâm hồn sóng sánh chữ nghĩa khách thi hồ. Vậy mộng hay thực thì có sao đâu :
“Mộng giữa đôi bờ quay ảo giác
Nên đời lại mãi níu bàn chân ./.”
Đành thế thôi ! Thì đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt… Mai về rồi cũng như đá ngây ngô… vậy thôi !
Thưởng thức thi phẩm thất ngôn bát cú Đường luật của thi nhân giòng Thạch Hãn – dòng chứng nhân của thời gian để nghe trong tiềm thức những ký ức của con sông đất Mẹ, tôi nghe những nợ nần trở về trang trải, những cưu mang qua mùa khốn khó, tôi thấy những đổ vỡ vẫn còn nguyên đó, tiếng chới với ẩn giữa than van… Tôi tìm thấy cho riêng mình những lặng thầm cúi xuống, những úp mặt vào sông, những gì có thể và không thể và…
Cảm ơn anh thật nhiều !

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

CHUYẾN ĐÒ ĐÊM


CHUYẾN ĐÒ ĐÊM

Đêm ấy giữa trời khuya
Em đưa anh qua bờ sông vắng
Chiếc thuyền lững lờ trôi
Trăng lưỡi liềm chênh chếch
Mái chèo em khua động mãnh trăng vàng .
 Em bên anh , mơ màng bờ tóc liễu
Rối rắm lòng anh
 Tuổi vào yêu
 Em có hay chăng?
Hoa yêu đương vừa chợt đến
 Bổng chết lịm một chiều
Như mái chèo xua đuổi
 Bến bờ xa
 Một ánh trăng vàng tan giữa hư vô
 Và bọt nước tan dần theo sóng nước
 Có ngờ đâu
 Ánh trăng tan
 Bến bờ xa vắng  .
     Anh đi rồi
           Đơn độc
                             Mãnh tình riêng .

LCT 01/2013