NƯỚC MẮT NGƯỜI TÌNH
Khoảng lặng buồn xen giữa bóng chiều
Khoang đời đã lạnh mấy mùa yêu
Dù xuân lá vẫn vàng nương cỏ
Dẫu nắng lòng đang khổ phận kiều
Lệ những đêm sầu thâm mảnh gối
Sương từng đợt rã thấm vườn tiêu
Nhìn con phố trở mùa ươm mộng
Thấy biển tình cao những ngọn triều ./.