NGƯỢC THỜI GIAN
Quẳng gánh đời trai giữa chặng đường
Đau miền hạ trắng vỡ mùa thương
Tình em trả lại trăng hè phố
Nghĩa bạn còn sau nắng cổng trường
Bãi biển xông mùi cay đạn khói
Khung trời kín tỏa ngạt tàn hương
Mồ xanh cỏ mọc người thân vắng
Mẹ cõng đàn con bỏ phố phường ./.
LCT 30/04/2017
BÀI HỌA :
*****
GIÃ BIỆT
Hè sang phượng đỏ thắm con đường
Nó cũng nghe chừ nỗi cảm thương
Chiếc lá xôn xao ngoài bậu cửa
Hàng me lặng lẽ phía sân trường
Chiều tà sót lại vài tia nắng
Gió nhẹ đưa về một thoáng hương
Kỷ niệm trên tay đầy nỗi nhớ
Từ anh giã biệt phố xa phường !
Tường Vân 30/4/17
*****
Kí ức một thời
Hầu như đạn lửa giữa đêm trường
máu đẫm mi nhòa lệ khóc thương
Đứa chị kêu cầu bên vệ cỏ
Thằng em ngã lịm cạnh ven đường
Mây trời nhiễm đục màu sương khói
Mặt đất cay xè ngợp gió hương
Dáng mẹ còng vai diều lũ trẻ
còn cha nấm mộ đắp sau phường..!!
Lâm Nguyễn Lâm 30/04/2017