KHÓC MỘT DÒNG SÔNG
Mai ta sẽ lại xuôi miền
Về thăm Quảng Trị nhân duyên một thời
Ngồi nghe tiếng mẹ ầu ơi
Ru con nằm dưới sông chơi vơi buồn
Thuyền tình đậu bến trăng suông
Có nghe da thịt rã luồng đáy sông
Gió đưa sóng cuộn phập phồng
Mà nghe tím ngắt cõi lòng người xưa
Chiều tàn trắng cả màn mưa
Dòng sông dậy sóng gió lùa lá trôi
Nghe đau tiếng thở một thời
Chiến chinh dẫu đã xa vời từ lâu
Mẹ ngồi gặm miếng khoai sâu
Khóc con gối cả nỗi sầu bao đêm
Hoàng hôn lá rụng bên thềm
Con đò trở giấc bến chìm bóng trăng
Sương đêm mắy sợi nhập nhằng
Than thân trách phận băn khoăn nỗi đời
Tình vùi theo nước sông xuôi
Ngậm đau nhìn bóng trăng rời đỉnh non
Tìm trong ký ức mõi mòn
Đáy sông còn đó bầy con khốn nằm
Đôi bờ sóng gợn lăn tăn
Thuyền ai vỗ nốt la thăng gợi buồn
Bến chiều tím sắc hoàng hôn
Ngồi nghe gió hát nửa hồn thương đau
Sông xưa ai bỏ công đào
Chôn vùi số phận biết bao con người
Đành rằng để nước cuốn trôi
Mà sao vẫn thấy nghẹn lời đắng cay
Canh đời phút chốc trắng tay
Nhìn dòng Thạch Hãn lòng quay quắt buồn ./.
LCT
13/3/2016