TÌNH CHẾT THEO MÙA
Thôi anh về cùng lời cuối xa em
Đời buồn bả cơn mơ mềm tủi quạnh
Gió mùa xuân lướt qua chiều chóng vánh
Câu thơ xưa hoang lạnh lối mưa tràn
Em đi rồi sầu bóng ngã chiều tan
Tình đã chết lệ tràn hoen gối mộng
Để lòng anh trắng đêm rời rã sóng
Bóng mơ đêm trăng đọng bến thương chờ
Em cứ về tìm lại mấy trang thơ
Gom hết nỗi mong chờ đêm gió muộn
Xếp tàn thu thả vào cơn bão cuốn
Trả thời gian bề bộn buổi hoang tình
Anh chẳng cần chờ đợi tiếng phân minh
Dù đã biết lệ tình xây bến ảo
Mộng hờn đêm với mảnh sầu treo áo
Ánh trăng đêm chao đảo bóng sương nhòa
Thôi cũng đành đời nhạt phấn phai hoa
Giấc mơ đã nhạt nhoà trong cõi nhớ
Bóng hoàng hôn tan trong chiều vụn vỡ
Trôi bềnh bồng đành lỡ bước chờ mong
Lối thu xưa nay dậy sóng theo lòng
Lời thơ cũng mênh mông buồn nắm nuối
Chén rượu đắng theo tình ai gót ruổi
Để sương buồn cùng chuỗi nhớ sầu duyên
Anh về đây tìm lại những đêm nguyền
Bờ môi đắng truân chuyên sầu ngang trái
Ngược thời gian ta quay về thực tại
Lối tự tình còn lại dấu tàn phai ./.
LCT 12/O1/2O21