ĐÊM HOANG LIÊU
Trăng cuối tháng treo thềm đêm chưa ngủ
Tình muộn màng chẳng đủ ấm lời thương
Người bỏ lại giấc miên trường năm cũ
Bến tương phùng ấp ủ một đời vương
Ngày đã tắt cõi vô thường cũng chết
Ta men theo dấu vết cuộc tình trần
Đời lãng tử xa dần cơn ác mộng
Tiếng thơ buồn xao động cõi phù vân
Đêm nghe tiếng chuông ngân miền dĩ vãng
Khúc tương tư phiêu lãng gió thu hờn
Đời phẳng lặng những điệu buồn chua chát
Bóng người về mờ nhạt bến hoàng hôn
Tiếng thu rơi chạm nẻo hồn xa vắng
Mây lang thang sầu lặng bến trăng chiều
Màu cô tịch hắt hiu miền tối sáng
Người trở về thấp thoáng bước quàng xiêu
Ly rượu đắng trong chiều chưa kịp nhắp
Chén hoang liêu nồng nặc thấm khoang lòng
Miền ảo ảnh thu phong vàng xác lá
Ta ngậm ngùi gom cả gió chờ đông ./.
LCT 26/09/2018
BÀI HỌA :
*****
Dung Nguyen
BẾN HOANG LIÊU
Đêm lạnh lẽo cuộn ta vào giấc ngủ
Mặc bên lòng canh cánh nỗi niềm thương
Người biền biệt bỏ câu thề xưa cũ
Lối trăng gầy úa rũ sợi buồn vương
Thu có biết lá vàng đương giãy chết?
Từng chiều buông từng chiếc cũng lìa trần...
Đêm trở gió những lần hoang hoải mộng...
Khép tình sầu trải rộng gót phù vân
Mơ tàn kiếp cõi dương trần quá vãng
Khúc tiêu dao phiêu lãng khép cung hờn
Môi không còn giọt sầu đong mặn chát
Bên dốc chiều ta lặng ngắm tà hôn...
Bừng tỉnh mộng...cõi hồn sao trống vắng
Mặt hồ thu vằng vặc ánh dương chiều
Ta đơn lạnh miền hoang liêu tối, sáng...
Gót trở buồn lấp loáng ánh đèn xiêu
Men ái ngọt từng chiều xưa cùng nhắp...
Vị tình cay ta lặng nhấm đơn lòng
Từng chiều tím võ vàng gom xác lá
Sưởi ấm đời trong những tối lạnh đông !
Dung Nguyen
*****
Hữu Thiên
ĐÊM MƠ
Em đến trong mơ ru ta vào giấc ngủ
Cho đêm nồng mộng phủ tiếng yêu thương
Dẫu biết trao giấc thường đã như cũ
Nhưng nghe hồn chưa đủ ấm lòng vương
Trăng bến mộng đêm hường như bỗng chết
Cõi bờ mê để vết sẹo loét bên trần
Kéo niềm đau đêm thẩn thờ tủi mộng
Ngơ ngác cuốn bến hồng giữa cuồng vân
Hồn chới với đường trần xa dĩ vãng
Phủ quàng tim ngợp choáng bóng mây hờn
Loang lổ chỗ từng cơn buồn mặn chát
Trái tim đau bỏng rát tủi qua hồn
Chân lạc giữa lối mòn hoan lạc vắng
Cõi âm u mặn đắng vết loang chiều
Đêm tĩnh lặng cô liêu vầng trăng sáng
Lối đi về bóng dáng ngã đời xiêu
Chén men tình lời yêu chưa được thắp
Bỗng úa tan bồi đắp kín trang lòng
Trăng vàng vọt bềnh bồng xuyên kẽ lá
Phủ qua hồn lả chả tiết trời đông..!
NL26/09/2018
*****
Bài đối họa
ĐÊM HOANG LIÊU 2
Vẫn đôi mắt thâm quầng đêm không ngủ
Căn gác buồn gió phủ một miền thương
Ta vẫn gối mảnh tình trường năm cũ
Cơn mê tàn vần vũ khói tình vương
Đêm trở giấc cõi hoang đường bỗng chết
Em xa ta từ biệt cõi gian trần
Hồi chuông niệm đêm ngân chìm lối mộng
Tiếng thơ buồn chấn động mấy tầng vân
Quay trở lại muốn xoay vần dĩ vãng
Tìm hư hao trong phiêu lãng ghen hờn
Cơn gió lạnh thổi vào hồn chua chát
Mắt lịm dần mờ nhạt những lần hôn
Bên suối lạnh tiếng Cuốc dồn xa vắng
Men yêu đương chát đắng giữa khoang chiều
Tình một thuở phiêu diêu màu nắng sáng
Lối đi về thấp thoáng bóng ai xiêu
Người lữ khách rượu chiều đôi ngụm nhắp
Kẻ cô đơn khép chặt trái tim lòng
Cơn gió thổi qua song lùa chiếc lá
Nỗi muộn phiền đem nhốt trả mùa đông ./.
LCT 26/09/2018
*****
ĐAU VẪN CHỜ...
Đêm thức trọn cả canh dài chưa ngủ
Tiếng dế buồn đang ủ rũ niềm thương
Nghe nức nở chạnh đêm trường sầu ngự
Vầng trăng khuya buồn cô lữ ngây thường
Đau hụt hẫng giữa màn sương tưởng chết
Ôi xót xa giờ thấm mệt chốn trần
Miền kí ức nhòa bước chân ảo mộng
Thơ nhạt màu hồn trống rỗng phân vân
Chợt uất nghẹn tâm bần thần níu vãng
Cơn gió thu vừa thoang thoảng dỗi hờn
Đời nghiệt ngã nhói từng cơn mặn chát
Nẻo tương phùng mãi trôi dạt vùi chôn
Còn chi nữa buổi hoàng hôn lạc vắng
Người ra đi đau nín lặng lối chiều
Ta gối lẽ nhớ thương nhiều tới sáng
Bậu có về xây lại mảng tình xiêu
Bến cứ đợi lửa tình yêu vẫn thắp
Hỡi con thuyền chừng nào cặp ngõ sông
Để nỗi nhớ thỏa tơ lòng tất dạ
Mãi lặng thầm quên lạnh giá ngày đông
*****
Lê Ngọc Dũng
HÁI MỘT NHÀNH HOA
Anh gấp rút thay đồ sang phòng ngủ
Quấn bên nàng bày vẽ đủ niềm thương
Đêm ân ái nằm khung giường xưa cũ
Như lạc loài trước biệt phủ ma vương
Có những lúc trên con đường phải chết
Bởi trăng hoa mà chẳng biết gian trần...
Vẫn đang oán bao mầm nhân thơ mộng
Nên lửa bùng cháy rụi cổng phù vân
Có những lúc tình yêu cần dĩ vãng
Ngọt đôi môi nồng đượm chẳng ai hờn
Anh níu chặt cành hoa , còn đắng chát
Để cho lòng phân hủy nhạt hoàng hôn
Cũng có lúc ngẩn ngơ hồn thanh vắng
Này em ơi tiếng sáo vẳng hiên chiều
Tình tri kỉ đậm sâu nhiều trong sáng
Cho cuộc đời hết chạng vạng liêu xiêu
Ly rượu ngọt se duyên đều tay nhắp
Hái nhành hoa thầm lặng thắt tơ lòng
Có khoảnh khắc trùng tu trong chiếc lá
Mãi in hằn lưu dấu cả mùa đông .
Lê Ngọc Dũng
*****
ĐÊM HOANG HOẢI
Đã bao năm trằn trọc trong giấc ngủ
Nhớ dáng kiều quyến rủ của người thương
Em ở đâu còn nhớ thệ ước cũ
Giữa miên trường nếm đủ mối sầu vương
Máu tim yêu dòng cạn thoi thóp chết
Vất vưởng hồn chưa hết nợ trần gian
Nửa tỉnh nửa mê thét gào trong giấc mộng
Chợt thấy hồn lây động phút đằng vân
Khúc uyên ương lạc trôi vào dĩ vãng
Phụng lìa loan như oán trách dỗi hờn
Chót lưỡi ngọt ngào chừ nghe chua chát
Ánh dương tà giẫm nát giọt hoàng hôn
Ôi tiếng thu gợi nhớ về xa vắng
Mái tóc xanh nhuộm trắng khói lam chiều
Trăng hửng hờ le lói từng vệt sáng
Gió thều thào lảng bảng chốn dấu chân xiêu
Giao bôi tửu bình đầy không ai nhắp
Giọt lệ châu loang đổ khắp cõi lòng
Cau với trầu bây chừ đà úa lá
Trái tim hồng rệu rã hứng gió đông
Bùi Văn Hiệp
Sài gòn 9/2018