TÌNH YÊU...!!!
"Trời đổ mưa Ngâu. Nhưng phố tạnh...".
Tháng 7 mưa Ngâu, nhưng không như mưa mùa Đông... lê thê, rét mướt...Đôi khi phố tạnh, có lúc nắng lên...Vừa đủ, để bóng người in dấu trên đường...!
Không lãng mạn như "Xe đạp ơi..." của Ngọc Lễ-Phương Thảo...Chỉ là xe đạp của một cụ ông râu cũng bạc phơ như tóc...Đôi chân trần và áo vén lên cao...
Chiếc giỏ xe cũng không "chở đầy hoa phượng đỏ...". Một quả mít vườn không biết đã đủ mùi thơm? Yên phía sau, chẳng phải một nàng thướt tha kiều diễm...chỉ là bóng dáng đàn bà và nón lá hồn quê...!
"Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê. Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến...Cầu mong - không phải bây giờ. Mà khi tóc đã hoa râm. Khi mái đầu đã bạc. Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ. Còn thấy tựa bên vai mình. Một tình yêu không thất lạc ...".
Ừ! Tình yêu đi qua những mùa mưa nắng...Tình yêu không cần những nhịp cầu Ô Thước trong ngày mưa Ngâu...!
Ừ! Có những khoảnh khắc để người ta tin rằng trên cuộc đời này còn có những tình yêu vĩnh cửu...và những tình yêu chưa từng thất lạc...", phải không ?
**********
Viết theo cảm xúc từ tản văn của Phuongtam Nguyen
GÓC TRỜI XƯA (Phạm đề)
Dãy phố hanh vàng mộng tỉnh mê
Vầng mây lụa trắng thoảng trôi về
Đâu còn chiếc giỏ đầy hoa phượng
Đó vẫn khung trời mượt cỏ quê
Chỉ một nàng tiên kiều diễm đứng
Cùng đôi cặp mắt ngẫu nhiên kề
Thương hoài dạo ấy ngày hai buổi
Đợi trống tan trường rảo giữa đê ./.
Tan trường thả bước ngoạn vườn thu
Khoảng nắng tàn phai đẫm bụi mù
Nhớ những năm chờ bên nẻo lặng
Trông từng tháng đợi mỗi chiều lu
Dòng thơ mực đã nhoè trang giấy
Bãi biển đời không đẹp cánh dù...
Lực mỏi chân mòn thân xác rã
Nên đành phải chịu kiếp phù du ./.
LCT O6/O9/2O25
BÀI HOẠ :
*****
Đăng Khoa Lê
. XA TRƯỜNG
Tan trường vội tới khoảng trời mê
Mỗi đứa rời nhau hẹn chẳng về
Đó những bờ sông đầy nụ cải
Đang từng dãy phượng thắm trời quê
Cùng hai cặp mắt e dè nũng
Vẫn một bờ vai nóng bỏng kề
Nặng quảng thời gian gìm nỗi nhớ
Ai chờ gọi mãi ảo bờ đê
Gọi mãi em về cảnh nắng thu
Làn sương thả xuống ngõ vương mù
Mong từng buổi đợi bên đường vắng
Nhớ những hôm chờ cạnh nẻo lu
Mực tím lồng thơ gìn giữ vở
Dòng son trỗi ý mộng mơ dù
Âm thầm nén chịu trong lòng đã
Lặng lẽ xuân tàn buổi sóng du
L Đ K 06/09/25
*****
Tiến Trịnh
KHẢNG LẶNG CHỜ AI
Thu vàng nắng trải thật là mê
Khoảng lặng trời xưa ngỡ mới về
Nọ vẫn bông hồng trên biển sóng
Nay còn điệu ví giữa chiều quê
Nhìn xe hạnh phúc êm đềm giữ
Thấy cảnh bình yên rạng rỡ kề
Những cảm tình yêu nào thất lạc
Bên dòng lũ cuộn có bờ đê.
Lũ cuộn bao dòng đỏ nước thu
Chờ ai khắc khoải giữa mây mù
Thương hoài kỷ niệm đầy hoa thắm
Nhớ mãi khung trời cận buổi lu
Chẳng lẽ tin vào do số phận
Nào đâu cám dỗ bởi ô dù
Nay mình vững chí ân tình tỏa
Mặc để cho người sống lãng du.
Trịnh Hùng Tiến
06.09.25