VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

NHẠT NHÒA

NHẠT NHÒA

(Thơ họa)

Tôi với em chẳng còn gì để nhớ
Lối thu buồn hoang vỡ lạnh lùng trôi
Dấu yêu xưa nay đã khép môi cười
Như nắng chết bên đồi xưa gió lặng

Kể từ đây những đêm buồn xa vắng
Góc tình hồng lẳng lặng xếp vào tim
Tiếc thời gian ta mải miết đi tìm
Rồi bỗng chốc nhận chìm cơn ảo vọng

Thôi hãy xem cuộc tình như bãi sóng
Giữa biển chiều gió lộng rã từng manh
Cũng như cây trút lá bỏ lìa cành
Như sợi nắng mong manh chiều cuối hạ

Ta chỉ mong trái tim này hóa đá
Để giọt buồn ướt lá cả rừng thu
Để thời gian thôi phủ bóng mây mù
Cho cõi vắng hoang vu tràn ngập lối

Sẽ không còn tình yêu tìm gạch nối
Giữa cuộc đời hai lối rẽ chia nhau
Và từ đây đêm xuống lạnh kinh cầu
Xin trả lại mùa ngâu ngày tháng cũ ./.

LCT 24/08/2018



HỌA NGUYÊN VẬN :
*****
THÔI NHÉ EM

Đã bao mùa tìm em trong nỗi nhớ
Chút ân tình mây nỡ cuốn dần trôi
Vắng bờ môi ánh mắt những nụ cười
Se sắt lạnh chiều thu im gió lặng

Đêm mưa buồn nhạt nhòa bên ngõ vắng
Khối u sầu mặn đắng chảy vềl tim
Giữa vườn mơ lạc lối kẻ đi tìm
Nhưng chỉ mãi vùi chôn niềm khát vọng

Đường tình kia khác nào như bọt sóng
Chỉ ngả nghiêng chao đảo vỡ ngàn manh
Để niềm yêu chẳng kết nụ bung cành
Thêm héo hắt tròng trành đêm cuối hạ

Có lẽ nào tim nàng như sỏi đá
Khiến ân tình tựa lá úa chiều thu
Chỉ chìm trong khói cuốn bụi sương mù
Nhen nhóm chút hận thù chia rẽ lối

Đêm hoang tàn vẫn mơ niềm chắp nối 
Nhưng đôi đường đã mãi chẳng còn nhau
Không trọn vẹn mỗi kẻ một nhịp cầu
Thì thôi nhé hãy quên chiều hạ cũ..!

24/08/2018
*****
BÀI HỌA NỐI
*****
Cây trút lá chim về đâu trú ngụ 
Gió lạnh lùng sương phủ lối người qua
Nhìn lá thu xoay nhè nhẹ la đà
Nghe nỗi nhớ nhạt nhòa cơ mơ cũ

Anh quên ta đông cũng buồn ủ rủ
Gió lăng lờ chiều ngủ giữa miền hoang
Còn lại đây vài chiếc lá thu vàng
Trôi lờ lững khi nắng tàn sương phủ

Về đâu anh góc trời chiều bụi rũ
Lối mòn xưa vần vũ bóng mây chờ
Đêm lại về giăng mắc những cơn mơ
Đàn ai trỗi nhịp hờ bên quán rượu...(Tường Vân )

Chiều mùa thu hững hờ mây treo núi
Gió ru buồn nhức nhối nửa hồn đau
Bến sông quê thả vạt nắng hoang sầu
Ta trở lại để tìm câu thơ cũ

Người về đâu với nỗi buồn viễn xứ
Tiếng đàn ai níu giữ bóng thu vàng
Nỗi muộn phiền trong sợi nắng mơ 
loang
Chưa đủ ấm để đêm choàng ân ái

Ngày lại về chợt thấy lòng hoang hoải
Mấy câu thơ đang sóng soải yên nằm
Mộng chỉ là cơn sóng đã bao năm
Làm chao đảo khúc duyên thầm muôn nỗi..(LCT)

*****
HỌA NGUYÊN VẬN
Dung Nguyen MƠ PHAI

Ngày thu buồn gợi hoài bao nỗi nhớ...
Tay đan tay góc phố tiễn chiều trôi
Vuốt tóc em anh khẽ mỉm môi cười
Tiếng đàn ai cũng vừa khơi nốt lặng...

Từ anh đi...lối thu buồn hoang vắng
Đốt lá vàng em lặng sưởi buồng tim
Gom yêu thương gởi mây gió kiếm tìm...
Theo ngày tháng đắm chìm trong tuyệt vọng...

Biển bạc đầu trào dâng bao lớp sóng
Kiếp Dã Tràng ôi sao quá mong manh!
Thu đi qua cho lá đỏ lìa cành
Giọt nước mắt long lanh chiều cuối hạ...

Từ ai đi...tim em chừng hóa đá
Tím hoàng hôn tím cả sắc trời thu
Đêm cao nguyên lạnh lẽo với sương mù
Đường quen cũ sao dường như lạc lối ?

Giấu tình sầu,tháng ngày luôn tiếp nối...
Mơ một lần ta ngược lối tìm nhau
Đêm từng đêm em cứ mãi nguyện cầu
Nhịp Ô Thước gắn liền câu ái cũ ...!
😌😌😌😌😌
*****
Đối họa nguyên vận cùng Dung Nguyên
ĐOẠN CUỐI CUỘC TÌNH

Có lẽ nào ta ngồi ôm nỗi nhớ
Khi lòng người cắc cớ giữa dòng trôi
Mới ngày nao tình đẹp khóe mắt cười
Nay bỗng chết đêm lơi hồn sóng lặng

Ngọn đèn đêm treo sợi buồn xa vắng
Ai đi tìm giọt nắng sưởi bờ tim
Người vội quên sao ta mãi đi tìm
Câu thơ ướt chìm đêm cùng tuyệt vọng

Những ngày vui thuyền mãi đùa bên sóng
Ngọn gió chiều trào lộng trắng từng manh
Đỉnh núi cao cây lá vẫn vươn cành
Thương màu nắng long lanh chiều cuối hạ

Góc tình khi thuở nọ dày hơn đá
Tiếng thơ buồn như chiêc lá rừng thu
Đẹp hoàng hôn khi bóng ngã sương mù
Nay bất chợt hoang vu buồn muôn lối

Những vần thơ nay không còn ghép nối
Người hững hờ để gian dối lòng nhau
Thôi chẳng mong chi những phút nguyện cầu
Đành khép lại từng xâu hoài niệm cũ ./.

LCT 24/08/2018
*****
BÀI HỌA Lục Bát
Trần Tình 
BỂ SẦU

Hai đầu nỗi nhớ tôi, em
Là hai thái cực chẳng tìm thấy nhau
Dấu xưa cứ mãi nhạt màu
Để cho tiếng vạc khóc nhàu nhĩ đêm

Cau già chát vị trầu têm
Thời gian cứ đuổi bạc thêm mái đầu
Gom buồn đem ủ vào ngâu
Giấc mơ Ô Thước hai đầu bão giông

Vẳng đêm lạnh tiếng chuông đồng
Câu thơ rụng giữa mênh mông bể sầu(Trần Tình)

Cũng là một khúc tình ngâu
Cho nên tháng bảy trĩu sầu trong mưa
Câu thơ dệt chỉ giữa mùa
Vì hương cau đã nắng mưa phủ phàng

Đợi người tách bến sang ngang
Thế nhưng chỉ thấy lá vàng mãi rơi
Bến xưa sóng vẫn cao vời 
Cho nên thuyền vẫn lặng trôi mỗi ngày

Đành rằng mộng muốn tìm thay
Nhưng rồi vẫn thấy tháng ngày buồn tênh...(LCT)

*****


SÁM NGUYỆN KINH CẦU
Đời đã tạnh giữa bao điều quên nhớ
Nổi niềm riêng theo gió cuốn chiều trôi
Vành môi khô đã tắt ngấm nụ cười
Lòng nhủ dạ...khiêm lời và thinh lặng 

Lạnh ngõ hồn...thấu đời đêm quạnh vắng
Buồn rưng rức...câm ngậm vỗ về tim
Có bao giờ tắt mộng ước...khát tìm
Sao thực tại mãi chìm trong ảo vọng..?!


Cõi thường vô...có-không như bọt sóng
Thương phận người như kiếp số mong manh
Chiếc lá xanh...đâu xanh mãi trên cành
Ngã bóng chiều...võ vàng rơi cuối hạ

Em có nghe lời tự tình của đá
Mặc ngôn câm băng giá tự nghìn thu
Tuyết mây tan trên tuyệt đĩnh sa mù
Về giăng mắc trần gian mờ mịt lối

Vệt thời gian quẩn rồi quanh tiếp nối
Giấc mơ đời tan hợp...có vì nhau..?!
Thôi chắp tay xin sám nguyện kinh cầu
Làm hạt bụi miên du về quán xứ...!!!
Tử Giang_vth
24/08/18