VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2020

TRỞ LẠI QUÊ NHÀ

TRỞ LẠI QUÊ NHÀ


Trở lại nhà xưa thấy mỗi nàng
Nghe lòng dạ thắt nỗi niềm mang
Vườn rau cạnh ngõ còn xanh thắm
Vạt cỏ bờ ao đã úa vàng
Trắng hẻm xuân tàn hương rã rụng
Đen vườn lửa dậy khói tràn sang
Hồi chuông giáo phận dài ngân đổ
Giữa lối chiều thương kẻ muộn màng ./.

LCT 02/02/2020
BÀI HỌA :
*****
Loan Nguyen
 CON ĐƯỜNG XƯA
Đường xưa thuở đó vẫn bên nàng
Lối cũ mưa sình dép chẳng mang
Nắng vỡ xuân nồng hoa thắm đỏ
Chiều tan hạ trắng lá phai vàng
Eo sèo bến lạnh con thuyền lướt
Rộn rã đêm buồn ngọn gió sang
Mấy chữ tình chung chờ gởi gắm
Mà sao cứ sợ bé không màng/
NPP 02/02/2020
*****
Đinh Vĩnh Long 
THẤT VỌNG
Về quê ái ngại chẳng thăm nàng
Bởi nẫu ai làm bị có mang
Tủi nghĩa mong chờ đang úa nhạt
Sầu duyên ngóng đợi cũng thâm vàng
Bên đời tiếc ngõ màn sương lại
Giữa cảnh thương vườn vạt khói sang
Lẫn lộn ghen hờn trong nắng tỏa
Buồn khi trẻ dại đã mơ màng
Đinh Vĩnh Long
*****
Chung Thái​
Họa muộn cùng huynh:

ĐÀNH ÔM KỶ NIỆM

Dù xa kẻ ấy vẫn thương nàng
Số hẩm duyên mờ nặng nghĩa mang
Mãi nhớ mi dày rơi lệ đỏ
Nào quên tóc mượt rã trâm vàng
Vương sầu ngẫm bởi ta bần túng
Chạnh tủi suy vì gã phú sang
Bỏ rũ tình xưa đành đắng ngậm
Và ôm kỷ niệm giữa mơ màng.

0339 TC, 02/02/2020
       Thái Chung
*****
Củu Long Giang 
THĂM NÀNG

Nhành hoa rực rỡ đến thăm nàng
Giữa cảnh khung trời gió lộng mang
Cạnh ngõ cây hồng hoa thắm đỏ
Rìa sân dãy cúc nhuỵ tươi vàng
Mơ ngày cảnh đẹp chờ anh tới
Ước bữa mây hồng để bạn sang
Bởi cũng lâu rồi luôn ngóng đợi
Mà sao vẫn sợ bé không màng.

Củu Long Giang. 2/2/2020.
*****
Nguyễn Thế An​

 BÊN TƯỜNG
Cảnh đẹp ngày xuân lỡ thấy nàng
Ra về ngẫu cảm chút tình mang
Tài hoa xẻ đá mài nên ngọc
Nhẫn nại dàn sa để lấy vàng
Mộng huyễn trăng tàn đang thức tỉnh
Đường mê khói phủ đã tìm sang
Như tằm nhện cũng dâng đời tất
Thắt ruột dồn tơ nhả mỡ màng.
Nguyễn Thế An
*****
Dư Âm​
 CHẲNG SAO MÀNG!
Nhà xưa lẽ bóng chạnh thương nàng,
Dạ thắt bao chiều nỗi khổ mang!
Cỏ mọc vườn hoang nhìn vẫn thắm,
Ngò vươn lối quạnh dõi đang vàng!
Đôi ngày sáng tỏ sương dần rụng,
Mỗi buổi lu mờ gió chậm sang!
Tiếng mõ hằng đêm hoài muộn đổ,

Niềm yêu lúc nọ chẳng sao màng!!!