VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2022

KHÚC TÌNH CUỐI MÙA ĐÔNG

KHÚC TÌNH CUỐI MÙA ĐÔNG


Trời quê đổ lá vàng con lộ
Phố cũ tàn đêm mộng của Kiều
Cổ độ mưa buồn giăng kín bãi
Nghe từng đợt sóng vỗ bờ xiêu
Thiền môn gió lạnh về ngang cửa
Lại những buồng tim khép lửa chiều
Tiễn cuộc vui cùng men tửu đắng
Cay dòng lệ lúc thỏa tình phiêu ./.

LCT 17/11/2O22

BÀI HỌA :
*****
Hương Lan
TÍCH CŨ TRÒ XƯA
Tích cũ nghe hoài tên thị Nở
Trò xưa kể mãi dáng cô Kiều
Mơ về ngọn gió lùa song cửa
Vẫn đấy ân thừa tỏ vọng xiêu
Mộng thả con đò qua bến bãi
Và kia phố nhỏ đẹp khơi chiều
Xoay rầu lặng lẽ tìm non chiếu
Rớt nẫu âm thầm gửi lệ phiêu
Hương Lan
*****
Phượng Phượng
KHỔ THÂN KIỀU
Bỏ những canh sầu hoen khóe lệ
Vùi bao giấc mộng khổ thân kiều
Mong hờn dỗi ấy tình không đổ
Mượn nhớ nhung này nghĩa khó xiêu
Vẫn đó vườn xuân hồng lửa sớm
Còn đây ngõ gió đượm sương chiều
Xanh làn mực mới vần thơ dệt
Thắm cảnh hoa vàng sợi nắng phiêu/
NPP 17/11/2022
*****
Tiến Trịnh
NHÂN ĐỌC TRUYỆN KIỀU
Cổ đại thường xem trò Lữ Bố
Ngày nay vẫn thích chuyện Vân Kiều
Thi hào họ Nguyễn lưu vần thắm
Tuyệt phẩm dâng đời đá cũng xiêu
Tích sử trường ca bừng ngữ đẹp
Ngời câu tỏ nghĩa ý luôn chiều
Thương về phận mỏng tình chia rẽ
Liễu yếu tơ đào cảnh dạt phiêu.
Trịnh Hùng Tiến, 17.11.22
*****
Dinh Tuan Minh
KHẮC KHOẢI
Lắm bận căm hờn bao gã sở
Nhiều đêm nghĩ đến khổ thân Kiều
Thương đời cõng hận sau rèm cửa
Giữa buổi ông vào ép lại xiêu
Tủi phận ôm sầu trong ngõ chái
Đầu hôm cậu đến phải qua chiều
Đôi gò vẫn cảnh người tung hứng
Một cõi sao mà lắm kẻ phiêu
Đinh Tuấn Minh.
*****
Nguyễn Tiến
ĐÊM  TẠ  TỪ 
 ( Mạ đề)
Lữ khách lòng say vì ngợp cảnh
Lầu son bỗng vẳng đoạn thơ kiều
Canh gà ngửa mặt nhìn trăng khuyết
Lặng lẽ soi cầu bóng chẳng xiêu
Ánh lửa bừng đêm trùm ngõ muộn
Đành hanh nhắm điểm mộng không chiều
Nghe đàn lạc phách âm hoà lỗi
Bản nhạc giao tình nỡ khúc phiêu .
-- Nguyễn Tiến
*****
Thuận Thu

Phận Hẩm (họa)
Cổng trước phong hàn vây lãnh nguyệt 
Buồng trong phấn thổ nộ nhan kiều
Chinh bào hán tử trời miên viễn
 Toại chí sơn hà chẳng dễ xiêu
 Trướng nhiễu hồng loan niềm thẹn tủi
Hờn gương lệ vũ khó qua chiều
Cang thường một chữ ngàn đau đáu
Đã nát xuân lòng mộng chẳng phiêu