VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2020

KHÚC ĐÊM

KHÚC ĐÊM


Đêm chìm xuống nghe hơi tàn vương gối
Ngày trở về nhức nhối nợ bên lưng
Chân khập khiễng lục tung từng ngăn bếp
Miếng no lòng chẳng biết có còn không ?

Đời mấy chốc cảnh lưng còng gối mỏi
Tham sân si còm cõi mấy năm rồi
Nhìn bóng dáng qua môi sầu phiền muộn
Mắt thâm quầng cuồn cuộn mấy đường thơ

Đêm ngồi dưới bóng sương mờ bao phủ
Thương câu kinh năm cũ úa trăng rằm
Mộng có cánh em thì thầm to nhỏ
Ta buông dòng lột bỏ gánh thời gian

Đời chết chóc nỗi kinh hoàng dâu bể
Men yêu đương ngấp nghé gọi tên mình
Bỗng một chiều lưu linh làm đệ tử 
Em hoá thần vệ nữ đứng bên ta

Người giết chết điêu ngoa tình lữ thứ
Để mùa thu quá khứ lại bên đời
Gót mòn chiều chơi vơi nhìn nắng rát
Miệng ngập ngừng câu hát đắng bờ môi ./.

LCT 03/09/2020
BÀI HỌA :
*****
Phượng Phượng
NỬA MÙA THƯƠNG ĐAU

Cũng chỉ là ảo ảnh giữa dòng trôi
Tình vướng víu để rồi mơ mộng huyễn
Chẳng là gì sao đem lòng lưu luyến
Chốn dương trần câu chuyện của ngàn đêm

Ước một lần làm ngọn gió ru êm
Cho sợi tóc hương mềm bay trên gối
Để lòng ai mỏi mòn trong nỗi đợi
Câu thơ yêu mỗi tối lại theo về

Cho tình đời lịm chết giữa cơn mê
Dù vết xước đã trăm bề bung lở
Tình vẫn nóng qua mỗi làn hơi thở
Thổn thức đêm trăn trở mộng không thành

Em một mình bên ngõ vắng trời thanh
Sầu chín kiếp duyên đành trao phận bạc
Tình trái ngang một mình ôm chua chát
Những thâu canh nghe câu hát đau lòng

Anh chưa về em vẫn mãi hoài mong
Ngày tháng hỡi nặn nồng sao không đến
Để mình em giữa đêm sầu bịn rịn
Khúc thơ say câm nín lệ lưng tròng
Anh chưa về em vẫn mãi hoài mong/

NPP 03/09/2020
*****
Nguyễn Gia Khanh
ĐÀNH BUÔNG

Ngắm cuộc lữ khi chồn chân rã gối
Lạc mơ xưa bối rối nợ tang bồng
Ôm mối hận ta nén lòng tạ tội
Giấc hoang đường khốn nỗi hóa hư không

Khơi lệ nến bao đêm ròng mòn mỏi
Xoa cơn đau chén rượu gói bơ phờ
Chưa tỉnh mộng sao tim khờ lại nhói
Ta dỗ đời trơ trọi mấy vần thơ

Ngắm trăng khuyết thêm mây mờ che phủ
Bóng liêu trai từng lũ ngỡ lan tràn
Mảnh gương vỡ soi ngàn ân ái cũ
Chút mặn nồng chưa đủ cợt trần gian

Đời có lúc điêu tàn dâu hóa bể
Mà nào ai chẳng ghé bến Nại Hà
Sá được mất cứ cười khà ngạo nghễ
Dại dột này chẳng lẽ chỉ mình ta

Phút ngã ngựa tuy đà xin lượng thứ
Có kiếp sau ta chọn chữ đắp bồi
Buông gánh huyễn để thôi đời mệt lử
Nụ cười này nguyện giữ ấm làn môi.

Nguyễn Gia Khanh
*****
Nguyễn Thế An
NỖI THƠ

Ai nức nở đặt thơ buồn lên gối
Giá băng nhiều rét nổi lạnh sống lưng
Trống trải còn lạnh lùng hơi ẩm bếp
Gieo thêm vần giãi hết nỗi niềm không?

Ta vẫn ngắm dòng sông đầy mòn mỏi
Bước trên cầu nhịp cuối cũng qua rồi
Nước chảy ngỡ làm trôi đi bóng muộn
Không ngờ rằng chỉ cuốn bạc nguồn thơ

"Bút mực nho đợi chờ làn bụi phủ
Lối đi xưa nét hủ lậu đêm rằm..."
Kệ kẻ nói ta nằm chê họ nhỏ
Thê Húc kiều chứng tỏ ánh thời gian

Hoàng hôn xuống đan sầu dâu hóa bể
Tiếng vạc khuya nghe dễ xót riêng mình
Lục nhớ thệ đinh ninh vành kết tử
Nguyệt cầm ngân thiếu nữ ngỏ cùng ta...

Vui đấy nhỉ chớ đừng so bậc thứ
Chơi thôi mà khách lữ mến yêu đời
Từng có ngày mưa rơi, ngày nắng rát
Không hề gì rượu nhạt vẫn mềm môi.

Nguyễn Thế An