VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2016

CUỐI NẺO ĐƯỜNG TRẦN



CUỐI NẺO ĐƯỜNG TRẦN

Nhìn ra bãi nắng trải dài
Ngẫm đời ngắn ngủi hai vai gánh đầy
Bực mình bẻ gãy nhành cây
Quất vào thế sự đảo xoay phận người


Ta đang dở khóc dở cười
Trần gian bạc bẽo muôn đời nhớ cho
Bên kia là bóng con đò
Chở ta về bỏ âu lo cuộc đời

Chở trăng cùng tối đậm trời
Ai ngồi nhỏ lệ hát lời ru con
Sầu khuya tiếng dế mỏi mòn
Vách nhà mọt nghiến nỉ non khóc cười

Xin cho một kiếp làm người
Nào hay ai đã nhận lời đây không
Phải chăng người tự buộc tròng
Ta đang giẫy giụa trong vòng thoát ly

Quanh đây những kẻ hiếu kỳ
Tưởng rằng trần tục như vì sao khuya
Rẽ trời những vệt li ti
Đêm cùng bóng nguyệt thầm thì cõi mơ

Vẫy tay ta vẫy tay chờ
Đưa em về tới bến bờ hư vô
Chung nhau một chuyến ngựa thồ
Mây vàng liễu trắng một hồ nước xanh

Đêm tình thủy mặc vây quanh
Thiên đường một cõi bồng bềnh dạo chơi
Xung quanh chẳng có bóng người
Không lời gian dối nửa vời đầu môi

Thôi đi ta đã cạn lời
Người quay về phố ta rời bến quê
Nhập nhằng nửa tỉnh nửa mê
Hồn lìa khỏi xác bên lề nắng hoang

Nơi đây sơn thủy dịu dàng
Bóng mây đen vẫn ôm choàng lấy ta
Đâu cần phải bóng kiêu sa
Cũng không có những mụ bà tóc nâu

Giọt sương đêm phủ đỉnh sầu
Màn mây vươn khói đọng cầu tương tư
Con thuyền tình vẫn lắc lư
Đưa ta vượt bãi trăng mờ cuối sông

Xin cho đêm cạn hết lòng
Cho ngày nắng tắt uốn cong chân trời
Trên môi chết hẳn nụ cười
Chôn vào ký ức góc đời quẩn quanh ./.

LCT 07/06/16