VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thất ngôn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thất ngôn. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019

KHÔNG CÒN CHUNG LỐI

KHÔNG CÒN CHUNG LỐI


Cơn gió thu về giữa phố đêm
Ta loay hoay nhớ tuổi thơ mềm
Men say choáng ngợp lần đưa tiễn
Khúc nhạc ru buồn vương vấn thêm

Em nhỏ lệ sầu lúc tiễn ta
Cơn mưa đẫm ướt mảnh thân ngà
Hương môi chửa nhạt mùi đêm trước
Để sóng mắt buồn bên lối hoa

Buốt lạnh em về giữa phố đông
Đêm quen hơi ấm buổi xuân nồng
Tình như chiếc lá hoàng hôn rụng
Giữa bến quê buồn đêm nhớ mong

Lối nhỏ trăng mờ lẻ bóng đan
Đôi tay lạnh ngắt buổi đông hàn
Sương rơi ướt đẫm bờ vai nhỏ
Góc phố em về ai hỏi han

Chén rượu đêm này nghe đớn đau
Câu thơ thế kỷ úa muôn màu
Đây hương vị cũ còn lưu luyến
Giữa lối đi về ta mất nhau

Vắng vẻ điệu hò giữa tối ru
Vây quanh nẻo vắng bóng đêm thù
Nghe cơn gió khét mùi cơ thể
Tiếc thuở môi nồng đêm ngắm thu

Gót nhỏ ai về giữa lối quen
Ta chơi vơi ngóng phố không đèn
Hơi men gặm nhấm mòn hơi thở
Trước cửa mây sầu đan gió chen

Trả lại bao chiều vỡ khát khao
Môi thơm một thuở mộng dâng trào
Ly bôi nửa chén rồi quên lãng
Buổi ngắm trăng gầy nghe xuyến xao

Có lẽ mai rồi khép lại duyên
Quên đi kỷ niệm dấu yêu nguyền
Trăm năm một lối không về nữa
Để nắng xuân tàn bên mé hiên ./.

LCT 22/06/2019

BÀI HOẠ :
**********
KHI HOÀNG HÔN XUỐNG

Ta chìm vô định giữa lòng đêm
Tiếc mảnh tình xưa thuở ngọt mềm
Lạnh lẽo căn phòng đang trống vắng 
U hoài ngẫm phận chỉ buồn thêm

Đây dòng rượu đắng mỗi mình ta
Dõi mắt nhìn theo bóng nguyệt ngà
Nét chữ chưa tàn em đã khép
Vui cùng lũ bướm giỡn đùa hoa

Ân tình xưa đã nhạt nhòa đông
Khép lại từ đây ngọt lửa nồng
Cánh hạ đi rồi xơ xác lạnh
Thu về chạm cửa hết niềm mong

Hiên chiều ngọn gió lạnh lùng đan
Vẫn vết oằn xưa khó thể hàn
Nặng kiếp phong trần đang hối hả 
Không người muốn hỏi chẳng hề han

Đêm tàn ủ dột với niềm đau
Loang vết thời gian tím sẩm màu
Kỷ niệm phai mờ như vẫn đó
Khi tình vội chết chẳng gần nhau

Xưa đời rong ruổi để rồi quen
Mãi đến hôm nay lẻ ngọn đèn
Vẫn bóng trăng chờ đêm ước hẹn 
Nhưng làn gió lạnh chẳng buồn chen

Thôi đành một bóng khát rồi khao
Để mạch tim đau sóng cuộn trào
Mang tiếng phong trần chân lãng tử 
Nhưng tình đã nguội biết làm sao

Thôi thì bạn rẽ bến tình duyên
Khép lại từ đây hẳn ước nguyền
Bến cũ hoàng hôn thuyền bỏ đậu
Khi chiều ngả bóng nhạt nhòa hiên..!

NL22/06/2019
************
MỘT CHÚT TÌNH ĐÊM

Thuyền tình vẫn đậu bến sông đêm
Tóc liễu lơ phơ nét dịu mềm
Mặt nước lao xao làn sóng nhẹ
Chân trời lạnh lẽo thấy buồn thêm

Bên thềm gió nhẹ chỉ mình ta
Cảnh vắng hoàng hôn rụng nắng ngà
Ước được gần nhau nào phải dễ
Em buồn chẳng muốn giỡn đùa hoa

Sầu đêm lá rụng giữa trời đông
Nhớ buổi chia tay chén rượu nồng
Chẳng ấm nên lòng xao xuyến lạ
Nghe buồn khắc khoải buổi chờ mong

Em về lẻ bước mộng chiều đan
Nhức nhối con tim chẳng thể hàn
Cánh cửa bao mùa quen vắng vẻ
Không còn tiếng nhẹ hỏi cùng han

Canh tàn ấp ủ nỗi niềm đau
Để bóng chiều phai sắc úa màu
Ngọn lá bên hồ lay khẽ rụng
Nghe lòng thiếu những buổi gần nhau

Nghiêng chiều vắng lặng những lời ru
Chẳng muốn tình xưa đổi hận thù
Khép ngõ trăng sầu đêm cuối hạ
Thương dòng lệ úa giữa chiều thu

Manh tình ấm mãi chẳng hề quên
Mỗi tối nhìn quanh bóng ngọn đèn
Kỷ niệm đem vùi trên mảnh giấy
Thơ tình ước lệ thả sầu chen

Đêm rời nẻo mộng khát cùng khao
Kẻ ở người đi lệ cứ trào
Chẳng lẽ riêng mình ôm ảo tưởng
Vui buồn cùng với những vì sao

Xa rồi một thuở đắm tình duyên
Để những đêm hoang thả ước nguyền
Lại ngẩn ngơ qua miền lá rụng
Khi làn gió thoảng trước hàng hiên/
NPP 22/05/2019
****************
TIỄN CHÂN BIỆT LY

Ta ngồi thấp thỏm với màn đêm
Trời vắt ngang vai lọn tóc mềm 
Níu mãi trăng rơi vào vách núi
Bao lần ân ái cũng nồng thêm

Nhưng trời ác độc nhủ lòng ta
Vần vũ mưa sương dưới trăng ngà
Lạnh giá đơn côi đành chấp nhận
Hoa tàn hoa rụng giữa sông hoa

Có phải em ngồi phía bờ đông
Vì sao ngoảnh mặt lúc duyên nồng
Để hiu hắt vườn đêm cuối hạ
Khiến tròng hoen lệ chắc là mong

Đưa tiễn đêm tình buổi sóng đan
Chập chờn nghiên bút kiếp cơ hàn
Mười lăm năm nữa người đi mãi
Chẳng biết hôm nào có hỏi han

Chắc sẽ đi vào ngõ xót đau
Mà nghe tiếng nấc ngả nghiêng màu
Tái tê tê tái trường canh vội
Xa lìa hương tóc thuở lìa nhau

Trắng hẻm đêm này vẫn tiếng ru
Nhớ thương ai nghĩ lúc gieo thù
Em đi dù biết hoài ly biệt
Nhưng nào ôm hết một mùa thu

Trọn đời say đắm để rồi quên
Vất vưởng nơi đây chỉ ánh đèn
Bỏng cháy cơn mơ anh cầm bút
Viết giữa khay bàn bổi hổi chen

Tâm tình thổi gió chén đời khao
Chỉ thấy cơn say lẳng lặng trào
Chén ấy chưa vơi mà đã rót
Thôi thì bộc bạch với trăng sao

Cát bụi bao giờ lấp đủ duyên
Ngoài kia thế sự đắn đo nguyền
Ta rơi ta chết cùng thiên cổ
Chẳng có ai chờ, bóng đổ hiên.

25/6/2019
Tg: Nguyên Như

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

MỘT MIỀN DĨ VÃNG




MỘT MIỀN DĨ VÃNG

Trả lại ta đêm buốt lạnh hồn
Trả chiều nắng đỏ dạo hoàng hôn
Trả khu phố cũ mình em bước
Trả bến tương tư buổi gió dồn

Chốn cũ bây giờ mưa bụi đỏ
Nỗi sầu nhân thế hỏi ai chôn
Còn ta với mảnh đời vô định
Dưới bóng sao khuya nhớ ngập hồn

Thương mái nhà xưa lấm bụi đường
Thương tà áo trắng mỗi chiều vương
Thương trăng tối rụng quanh vườn mộng
Thương kẻ chân đơn khổ đoạn trường

Bến cũ chiều rơi làn gió chường
Quê nghèo khói nhạt trải ven nương
Hồn quê gợn bóng con thuyền nhỏ
Mỏi dấu chân ai giữa phố phường

Nhớ những lần trao ước hẹn hò
Nhớ làn tóc xõa gợn sầu lo
Nhớ hương ân ái đêm vừa gởi
Nhớ buổi chia ly bỏ chuyện trò

Đây bến đò xưa bước ngập ngừng
Đây chiều lỗi hẹn mắt sầu rưng
Đây đêm xao xuyến tình thu đợi
Đây ánh sao khuya lệ tủi mừng

Chỉ có câu hò chao gợn nước
Em về góc tối cũng cô đơn
Hiên xưa mẫu lá vàng thu rụng
Khép lại mùa yêu những oán hờn

Thôi nhé từ đây dấu muộn phiền
Dấu ngày tháng cũ những truân chuyên
Dấu câu thơ tận trong lòng đất
Dấu mảnh trăng soi cuối một miền

Xin ấm tình bên mẹ một thời
Xin chiều gió nhẹ tóc buông lơi
Xin nương lúa trổ thơm mùi sữa
Xin bóng cha che mát cuộc đời ./.

LCT 02112017

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2017

TẢN MẠN ĐẦU ĐÔNG




TẢN MẠN ĐẦU ĐÔNG

Vớt mảnh trăng thu rụng dưới cầu
Gom làn gió nhẹ giữa vườn ngâu
Tìm hương tóc rối em vừa chải
Uống muỗng hư vô để cạn sầu

Có thể thời gian bạc mái đầu
Nhưng đời vẫn thắm mộng từ lâu
Chờ câu thệ ước ngàn năm giữ
Lỡ để quên trong cõi nhiệm mầu

Chẳng lẽ đời như mấy nhịp cầu
Nối dài thương nhớ giữa dòng sâu
Thì em ngọn sóng trào vô nghĩa
Giữa đám rong rêu nước đục ngầu

Vẫn biết đời như ngọn gió tàn
Qua chiều lướt giữa bãi sầu man
Hồn thơ cũng chỉ rừng mây cuộn
Giữa biển hoang vu lạnh ngút ngàn

Thôi nhé còn chi tiếng đợi chờ
Khi ngày nắng nhuộm ướt hồn thơ
Từ đêm gió giết tình thi lữ
Một bóng trăng xưa bịt lối mờ

Ngõ vắng hanh hao vết bụi đường
Tơ chiều rụng giữa lối mờ sương
Tình anh em trả ngày vay mượn
Để khối tim băng cõi mộng thường ./.

LCT 24102017

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

NỖI ĐỜI



NỖI ĐỜI

Vấn vương chi mãi khúc tơ sầu
Dòng máu lạnh lùng lại sống lâu
Đếm tuổi nay đà trăm lẽ mấy
Trần gian nợ trả vội đi chầu

Bến nước hồn oan sống dãi dầu
Thân gầy má hóp mắt chìm sâu
Lắng trong sương gió lời ai vọng
Một kiếp nhân sinh bạc hói đầu

Ta đã từng đêm đứng nguyện cầu
Lông chìm đá nỗi mộng từ lâu
Thân này đã vướng làm trâu ngựa
Thôi cũng quên đi một gánh sầu

Gió dạt thuyền trôi lỡ nhịp cầu
Dốc lòng nuốt cạn chén buồn đau
Trăng đêm trôi dạt về sau núi
Gói ghém yêu thương đã bạc màu

Xe chỉ luồn kim có lẽ nào
Chim lồng cá chậu cảnh lao đao
Thôi thì đã thế đành như thế
Thả giữa hư vô tiếng thở phào ./.

LCT
01/1/2015