KHÚC CHIỀU
Ai ru tình giữa khúc chiều
Ta ngồi đếm giọt hoang liêu cuối mùa
Góc trời một đám mây xua
Hàng cây lặng lẽ gió lùa nắng rơi
Câu thơ ai thả bên đời
Nghe hoàng hôn rớt những lời trối trăn
Ghé môi hôn những muộn mằn
Ai chờ ai trả vết hằn thời gian
Bến tình cuộn sóng mênh mang
Cơn mơ thoáng vội như làn gió reo
Người quên trắng những bọt bèo
Nỗi sầu vạn cổ mang theo cuối trời
Chiếc thuyền nhẹ gánh chơi vơi
Chở theo con sóng nặng lời dối gian
Câu ca xưa lạc tiếng đàn
Tơ chùng phím lỡ duyên tàn trên môi
Triền xuân tắt nắng đi rồi
Tìm em cùng với ngày trôi võ vàng
Ngồi nhìn sợi nắng mênh mang
Rớt vào nơi cõi địa đàng không tên ./.
LCT
20/12/2014