VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bát ngôn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bát ngôn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2024

NGƯỢC CHIỀU

NGƯỢC CHIỀU


Về đi em chiều tàn giăng kín ngõ
Ánh trăng côi lấp ló phía lưng đồi
Kinh tịnh độ tan trôi đầu bến vắng
Khúc tự tình sầu lặng nép bờ môi

Cánh nhạn chiều chơi vơi cùng sóng nước
Mây lang thang trở ngược lối đêm về
Căn phố lạnh ai khuê phòng trốn ngủ
Ta lạc loài ngồi giữ bóng thời gian

Nhìn lối cũ hoang tàn như chiến sự
Khúc tâm giao máu ứ vẫn chưa lành
Ly rượu nát bên ranh đời đổ vỡ
Lệ trần tình úp mở suốt năm canh

Chiều lại đến ta độc hành qua lối
Sóng miên man chìm nổi trắng mây trời
Dòng nước mát ta một đời tắm gội
Chợt nghe vùng tội lỗi chảy muôn nơi

Em không về mưa rơi trời cố quận
Mây lam chiều tàn rụng bến đò ngang
Người ở lại chốn địa đàng quen dấu
Ta quay về miền thơ ấu không tên

Giọt nước mắt tật nguyền đêm sám hối
Men yêu đương chìm nổi sóng ba đào
Ly rượu đắng hư hao cùng tiếng hát
Ngọn trời sầu xé nát cõi trăng sao ./.

LCT 23/O3/2O24
BÀI HOẠ :
*****
Trần Đình Tấn
LÀM SAO GỘT RỬA HẾT

Anh vẫn đợi nhiều đêm ngồi trước ngõ
Ánh bình minh nghiêng ngó ở sau đồi
Màn sương kia lửng lờ trôi niềm vắng
Mảnh tình xưa sâu nặng khép vành môi

Kỉ niệm buồn rồi cũng theo dòng nước
Cánh nhạn xưa xuôi ngược rủ nhau về
Chốn miền quê ruộng đồng nương ta ngủ
Chẳng bon chen no đủ với không gian

Ở bên nhau luôn nồng nàn tâm sự
Gửi yêu thương tha thứ trải yên lành 
Cuộc đời này bỏ ganh đua đổ vỡ
Bởi chỉ là duyên nợ ghép nhiều canh

Ai khôn ngoan mới dành đường rẽ lối
Đừng gian tham vương tội với đất trời
Có nhúm chàm nên rời sân để gội
Mai cháu con đỡ bóng tối nhiều nơi

Anh sẽ chờ em về qua phố quận
Xua đớn hèn xâm lấn chuyện trái ngang
Có chạy đâu có vội vàng che dấu
Chẳng thể nào rào dậu hết họ tên

Chủ tiệm nước lên ngôi giờ chịu hối
Sông Tiền Giang chìm nổi cảnh hoa đào
Giọt lệ sầu nẫu hao mòn giọng hát
Đã một thời bụi cát bẩn rồi sao./.
23/3/2024
*****
Hoành Trần
Y ĐỀ
Chiều không em nỗi sầu giăng giăng ngõ,
Nắng quên nghiêng nên rụng giữa lưng đồi,
Trên lối cỏ dấu chân ai đã nhạt,
Nên lệ buồn chua chát đắng bờ môi!
...
Hanh hao đời theo lớn ròng con nước
Dõi mắt trông vời vợi dáng ai về,
Mỏi mong hoài bởi đớn đau gối chiếc,
Ngửa mặt nhìn đời rồi trách hận nhân gian!
..,
Cứ ngỡ quên dẫu còn bao tâm sự,
Vết tình xưa ứa lệ mãi không lành!
Chưa đủ duyên nghe tim đau tình vở,
Có buồn không đưa tiền lúc tàn canh?
...
Ai quay lưng ngõ buồn hoang vắng lối,
Bến neo sầu trách hận sáo sang ngang,
Bờ cát vẫn nâng niu gót hài vừa in dấu,
Gió ru lời dấu ái gọi thầm tên
...
Yêu không người sao lặng im lời hối!
Vẫn rạng ngời hạnh phúc giữa nắng đào!
Để một người mộng du theo sóng nhạc!
Mang nỗi sầu lạc lỏng giữa đêm sao!
HT
23/3/24

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2022

TA & ĐÊM CUỐI THU

 TA & ĐÊM CUỐI THU 


Đêm trần tục ta lang thang đầu phố
Miếng no lòng quán trọ mỗi chiều qua
Thực khách mãi sa đà bên rượu đắng
Ta nghiêng lòng nhắp mấy giọt thu xa

Màu dĩ vãng len qua từng sợi nắng
Váng bụi trần chìm lắng giữa hoàng hôn
Nhặt chút gió sưởi manh hồn tê buốt
Ngõ đông buồn mà mượt bóng giai nhân

Chiếc lá rụng bên mộ phần say ngủ
Mây miên du quanh phố Trịnh chưa về
Sầu cánh hạc lê thê chiều nhớ núi
Bến thiên đường thui thủi một mình ta

Em ngày đó dấu ngọc ngà an định
Ta chinh phu thức tỉnh chốn sa trường
Màu tóc bạc dậy hương mùi chinh chiến
Mải mê ngồi hùng biện với hồn men 

Ngày đã khép bến thiên đường cũng khép
Cõi nhân gian chật hẹp trái tim người
Từng xác lá chao rơi chiều trở gió
Cõi đi về vàng võ giọt buồn thu ./.

LCT 22/1O/2O22
BÀI HOẠ :
*****
Trần Đình Tấn 
CẢNH GIAO MÙA

Thu não nề bởi Đông tràn giữa phố
Cảnh mưa ngâu tuôn đổ mấy ngày qua
Buổi chia ly sao mà nghe nghẹn đắng
Giọt lệ sầu dai dẳng để rồi xa

Những kỉ niệm khi già đem hong nắng
Mảnh tình rách chết lặng buổi hoàng hôn
Chiếc lá vàng cũng cồn cào lạnh buốt
Than trách cành đã dại dột bất nhân

Em và anh hỏi mấy lần chưa ngủ
Những canh thâu chưa đủ thiếu khi về
Trời thiên phú đá phu thê trên núi
Để trong lòng thui thủi một mình ta

Bóng ai xưa sa đà chưa nẻo định
Cho gối mòn bịnh rịn nẫu đêm trường
Nghĩa tình thương khi kẻ ngoài trận chiến
Hồn lững lơ hiển hiện muốn mùi men

Vẫn còn đó hai bức rèm đã khép
Chốn trần gian chẳng đẹp ở bên người
Nghe thời tiết bão vui cười đỗi gió
Bữa giao mùa chẳng có chỗ dành Thu.
22/10/2022
*****
Phượng Phượng 
Ký ỨC CUỐI MÙA THU

Chiều lặng lẽ mình em còn giữa phố
Bước đi về hoang vỡ một lần qua
Sầu níu kéo môi ngà ly rượu đắng
Sóng mắt buồn sâu lắng cuộc tình xa

Bến cô đơn nhạt nhoà vương sợi nắng
Gió thì thầm chiều lặng nhớ mùi hôn
Dốc thông reo ngập hồn cơn đau buốt
Phố chợt buồn ao ước gặp tình nhân

Mùa gió chướng cõi bụi trần say ngủ
Mây đan xen vần vũ lối xa về
Từng cánh nhạn lê thê đầu góc núi
Nẻo phố buồn lầm lũi một mình ta

Trăng thế kỷ đi qua đường phân định
Gió vô ưu say tỉnh suốt canh trường
Em không phải mơ hương tàn cuộc chiến
Chưa một lần trực diện với thần men

Bởi cuộc sống sang hèn không dễ khép 
Ta đang mơ nét đẹp của con người
Thương tiếng sóng chơi vơi chiều đổi gió
Để mộng sầu tàn tạ với mùa thu/

NPP 22/11/2022
*****
Tiến Trịnh 
TÀN THU

Mưa lất phất lấm lem từng góc phố
Tiếng nhạc buồn gác trọ vẳng vọng qua
Nằm ngẫm nghĩ sao đà đời chát đắng
Tiếng cười giòn như đã lặng rời xa

Thu cũng vãn nhạt nhòa hoen giọt nắng
Tuổi bóng chiều trầm lắng nghẹn nụ hôn
Mùa đông lạnh mảnh hồn càng giá buốt
Hanh heo buồn xuyên suốt cõi thế nhân

Sầu khắc khoải chen lần vào giấc ngủ
Kỷ niệm xưa đâu lũ lượt dội về
Vương cõi nhớ tái tê miền gió núi
Giữa rừng sâu nhức nhối nỗi niềm ta

Nhớ ngày đó buổi chiều tà như định
Tím hoàng hôn tĩnh mịch biệt mái trường
Chân vững bước lên đường đời lính chiến
Vẫn xa xăm đôi mắt tiễn còn hoen

Cũng bừng cháy chất men hừng rồi khép
Cũng vươn lên sống đẹp giữa muôn người
Chiều nghiêng đổ lá rơi theo chiều gió
Có gì đâu đã tỏ cuối vàng thu./.

Trịnh Hùng Tiến, 22.10.22

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2022

GIỌT NƯỚC MẮT BÌNH YÊN

GIỌT NƯỚC MẮT BÌNH YÊN


Đêm mưa tàn nghe gió nhả hương đau
Tình một kiếp nhạt màu quanh gối mộng
Biển lòng đêm ngập chìm chao đảo sóng
Bến nhân gian xao động một góc đời

Bóng nguyệt sầu đỉnh núi cũng chơi vơi
Tình biến mất những lời âu yếm cũ
Để hồn ta giữa mùa quên lạc thú
Lối thiên thu mưa rũ bụi phong trần

Chuông nhà thờ thánh thót giữa đêm ngân
Đời trầm mặc cảnh mộ phần nhang khói
Chiếc nệm cũ thấm buồn riêng một cõi
Thịt da non lại trói trái tim già

Giọt lệ buồn chưa đủ để phôi pha
Cơn sóng gió khó mượt mà trôi chảy
Chuyện trăm năm đã quá nhiều trái khoáy
Cảm thông ư ? Xin lạy đến muôn lần

Chẳng nợ nần sao nhắm mắt đưa chân
Màu dĩ vãng có nhạt dần tâm trí
Hay còn đó những lời tình ủy mị
Thấm sâu trong xương tủy mỗi con người

Thôi chẳng còn màu hoa trắng tinh khôi
Đành giữ lấy mảng bụi đời nham nhở
Vết hằn kia lẽ nào ta chẳng nhớ
Cuộc ngao du tan vỡ một con thuyền

Thôi xin người giọt nước mắt bình yên ...

LCT 22/O5/2O22


BÀI HOẠ :
*****
Sầu Riêng 

XA BẾN BÌNH YÊN

Ta lặng lờ hoang cảm một niềm đau
Thời gian đã đổi màu phiên ái mộng 
Trái tim dạt biển tình xưa cuộn sóng 
Cảnh phôi pha lay động giấc mơ đời 

Đây nỗi buồn chen lấn nặng mùa vơi 
Nơi thềm vắng tiếc lời thương vội cũ 
Miền xưa lạc cũng phai niềm vui thú
Thảm hồn mang úa rũ nửa cuộc trần 

Khúc ca lòng ai ngắt nhịp vang ngân 
Hương tình cũ xa dần theo mây khói
Ngàn trăn trở dáng hình nay còm cõi
Vệt sầu như đang trói mảnh thân già 

Giấc mộng đầu khi đã nhạt màu pha 
Lời yêu vỡ chẳng mặn mà tuôn chảy
Mảnh tình ái giũ trôi theo dòng xoáy
Khoắng cơn mê đưa đẩy xót bao lần

Chốn xưa thề lê bước mỏi mòn chân
Xuôi tầm mắt bỗng gần trong tâm trí 
Khung cảnh vãn tím dần trong ủy mị 
Thấu điêu linh tủi lụy đến nao người 

Giọt lệ tàn chôn giấc mộng tinh khôi 
Làm lay lắt một mảnh đời nham nhở 
Ngàn thu vọng vẫn còn đây giọt nhớ 
Bến tình xưa thôi lỡ một con thuyền

Phiên mộng tàn nơi ấy chả nào yên...

Sầu Riêng: 22/O5/2O22
*****
Phượng Phượng 
GIỌT LỆ CHIỀU

Cơn mưa chiều rụng xuống bến thương đau
Miền dĩ vãng nát nhàu bao giấc mộng 
Thuyền bỏ bến xuôi theo từng ngọn sóng
Gió đi hoang lơi lỏng nắng hiên đời

Nếu anh là ngọn núi giữa đêm vơi
Em mây trắng ngập trời quê xóm cũ
Manh vườn nhỏ có ngàn hoa vui thú
Bướm ong bay vần vũ giữa đời trần

Chuông giáo đường vừa trỗi tiếng trong ngân
Khúc kinh liệm đen dần theo ngọn khói
Em thờ thẫn đứng nhìn trăng một cõi
Xót xa treo trên mấy lõi thông già

Dấu ngựa mòn năm tháng dẫu phôi pha
Người về đó nước mắt ngà đang chảy
Tiếng lòng em chợt buồn đêm gió khoáy
Góc riêng tư xin hãy khóc đôi lần

Con đường chiều bén gót nặng đôi chân
Bờ nắng tắt lịm dần theo tâm trí
Căn nhà nhỏ một thời nuôi mộng mị
Biết bao năm tri kỷ của đôi người

Dấu bụi hồng xưa một sớm nguyên khôi
Còn bỏ ngỏ những lời than trách nhở
Kể từ độ xa người em mãi nhớ 
Phút chia ly dang dở bến quên thuyền

Sân si này thôi hãy cứ nằm yên/

NPP 22/05/2022
*****
Trần Đình Tấn 
Khi buồn cũng lướt chút phây
Thơ Huynh bạn hữu chất đầy yêu thương
Đệ không cưỡng nỗi lệ thường
Bỏ quên đôi mắt nặng vương mấy lời
Hứa lòng sẽ mãi đừng chơi
Nhớ thương Huynh lắm lệ rơi mấy dòng; như au:

TÌNH ĐẦU DANG DỞ

Mối tình đầu dang dở buổi chiều đau
Kỉ niệm này nát nhàu trong giấc mộng
Vẫn ấm ức lệ dâng trào nổi sóng
Trái tim ai cứ chao động suốt đời

Dẫu cuộc tình ngang trái chẳng hề vơi
Người yêu ấy tuyệt vời không thể cũ
Đâu dễ quên những đêm ngày vui thú
Phận duyên ơi nhắc nhủ thế gian trần

Tiếng chuông chùa hay tơ nguyệt vang ngân
Nghĩa mặn nồng nay xa dần mây khói
Em với anh mỗi người êm một cõi
Mái nhà tranh no đói đến khi già

Bát chè xanh ngày ấy nỏ ai pha
Đêm lạnh lẽo nhạt nhoà như mưa chảy
Chiếc gối đơn có còn chi để khoáy
Đứa con thơ đâu dạy dỗ mấy lần

Tìm thăm nàng lê gót những bước chân
Lục ân ái xa dần trong não trí
Dáng ai xưa nét ngời bên thuỳ mị
Cái yêu thương dung dị đến hơn người

Để xuân tàn sao vẫn cứ còn khơi
Khỏi than phận khi một thời bỏ nhở
Nước đã cạn bến ưa gì gợi nhớ
Cũng một thời ăn ở sát bên thuyền

Ta chỉ còn thơ với chút tĩnh yên

Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2021

HIU HẮT MỘT CHIỀU THU

HIU HẮT MỘT CHIỀU THU


Tình rời bến bạc lòng bên huyệt mộ
Cõi trăm năm nghịch lộ bước đi về
Bánh xe đời xuôi ngược chốn sơn khê
Ngày nhắm mắt bỏ thề xưa chẳng nói

Sóng trần gian mạch nhồi tim đau nhói
Cuộc nợ nần còm cõi bến chiều phai
Buổi từ ly đơn giản cổ quan tài
Cùng ngọn lửa mong đầu thai kiếp khác

Người chẳng về khu vườn xưa xào xạc
Lá thu rơi mây gác nắng hiên đầu
Cuộc nổi chìm mưa ướt rã tình ngâu
Ngày hờ hững mây sầu xao ngọn sóng

Mặt trời lên ai vừa buông bỏ mộng
Căn nhà quen tình bỗng vắng đêm rồi
Chiếc lá buồn rơi giữa sóng chao trôi
Sầu thế kỷ rã rời trong cõi chết 

Giọt lệ rơi tiễn đưa chiều ly biệt
Cõi nhân sinh chẳng biết khóc hay cười
Lệ ngậm ngùi tiếc nuối tuổi đôi mươi
Làn khói mỏng đưa người xa bến mộng ./.

LCT 15/O9/2O21

BÀI HOẠ :
*****
Mộng Hoài Nhân
NHẬT MỘ ĐỒ TRƯỜNG.

Thuyền viễn xứ ở bên bờ nhật mộ.
Đường công danh hoạn lộ ngõ quên về.
Tình quê nhà lối ngược dặm nhiêu khê
Nhớ bóng Phượng ngày xưa sầu lại nói

Niềm trăn trở để nhồi lòng thêm nhói
Giũ bụi đường bên cõi tạm hồng phai.
Sợi nắng thêu cho đẹp bước nhân tài.
Đời trăm tuổi đi đầu thai cảnh khác.

Gió mùa thu cuốn lá rơi xào xạc.
Nhìn trăng thu còn gác đỉnh non đầu.
Cảnh dương tà lã chã giọt mưa ngâu.
Thêm áo não gieo sầu trên đọt sóng.

Ánh bình minh sẽ ngời trên ngõ mộng
Về thôn xưa hoa bỗng thắm sương rồi.
Thuyền xa mờ lướt sóng kẻo chiều trôi.
Trăng cổ độ xa rời cho đến chết.

Có đau thương mới thấy sầu xa biệt.
Bão tan đi mới biết nụ hoa cười.
Sống chan hòa như cái thuở đôi mươi.
Nơi lối cũ chúc hai người dệt mộng.

Mộng Hoài Nhân.
15/10/2021
*****
Trần Đình Tấn 
CHỈ CÒN NẮM TRO TÀN

Nắm tro tàn vất vưởng tìm nấm mộ
Lệ trào tuôn nơi chỗ ở đưa về
Không một lời trăn trối những nhiêu khê
Đời bỏ lại lắm ê chề nghẹn nói

Người đi rồi đêm tủi buồn nhang khói
Tiếng cầu kinh mòn mỏi phấn nhạt phai
Linh hồn ai tay trắng chẳng gia tài
Không hứa hẹn để rồi mai nơi khác

Buổi thu tàn nghe lá rơi xào xạc
Cảnh nhà tan đã khác bữa ban đầu
Ta ôm buồn với những giọt mưa ngâu
Ngày Đông tới chuỗi cơn sầu dậy sóng

Thế là hết đâu còn gì ước mộng
Lầu hạnh phúc mãi trống rỗng mất rồi
Chỉ lục bình theo con sóng nổi trôi
Dạt về biển nơi phương trời mặn chết

Chiếc khăn tang thay nói lời vĩnh biệt
Bạc vàng đầy chẳng biết ngậm hay cười
Cõi trần gian sống chỉ được đôi mươi
Đời là vậy nhưng lắm người mơ mộng
*****
Phượng Phượng 
SẦU BIỆT LY 

Đêm lạnh lẽo ta ngồi bên nấm mộ
Gió đong đưa mà độ bóng ai về
Nghĩ cuộc đời sao lắm nỗi nhiêu khê
Tình mấy thuở câu thề chưa dám nói

Đã bao thu giữa buồng tim đau nhói
Đời lạnh lùng như ngọn khói mờ phai
Nước mắt rơi khi nhìn chiếc quan tài
Đưa người đến cuộc trùng lai kiếp khác

Bóng trăng soi lá thu đêm xào xạc
Mưa sao giăng nhoà nhạt bến giang đầu
Tình chợt buồn mây phủ tím bờ ngâu
Làn gió xoáy chân cầu reo đợt sóng

Tình rẽ lối coi như tàn cuộc mộng
Người ra đi bỏ trống bến tương rồi
Ngọn sóng buồn vời vợi cuốn tình trôi
Người để đó mảnh đồi hoang đất chết

Lối trăng quê không một lời từ biệt
Đêm hoang vu nào biết tiếng ai cười
Kẻ lạc loài ngồi khóc tuổi đôi mươi
Sầu đã chết bên đời xa giấc mộng/

NPP 15/10/2021
*****
Nguyễn Gia Khanh
TRẢ HẾT CHO NGƯỜI 

Ta đã trót ru người câu ngưỡng mộ
Vần thơ yêu làm hoan lộ đêm về
Chạnh bên đời còn lắm nỗi nhiêu khê
Đành mượn bút khơi thề chưa kịp nói

Kỷ niệm ấy cấu gào tim thêm nhói
Ta dỗ lòng nương náu cõi tình phai
Trước đài trang ta thẹn gã bất tài
Đào mộng chốn thiên thai giành kẻ khác

Soi gương cũ gã tình si phờ phạc
Đếm thời gian đà nhuốm bạc trên đầu
Thu chưa về lối đã sụt sùi ngâu
Biển vẫn lặng mà lòng sầu dâng sóng

Xin hành khất trong mơ tìm hương mộng
Bến Trần Châu ta bỗng chậm chân rồi
Mảnh tình đầu thả rơi xuống dòng trôi
Vành tang quấn rũ rời dường thu chết 

Tri âm hỡi từ nay đành cách biệt
Tiễn ngày xưa ta chỉ biết gượng cười
Tưởng xuân thì đã chín trọn mười mươi
Nay trả hết cho người tình trong mộng ./.

Nguyễn Gia Khanh 15/1O/2O21
*****
Sầu Riêng
PHÍA CUỐI MỘT CUỘC TÌNH

Mộng trần lỡ duyên vùi trong cổ mộ
Bởi trăm năm hàn lộ chẳng quay về
Bước phân kỳ cách lạc nẻo sơn khê
Đêm buồn thả câu thề không kẻ nói

Tình khép dở cho lòng ta quặn nhói
Bóng trăng gầy một cõi úa dần phai
Chốn dương gian sao biết rõ vận tài
Sầu mộng ái thiên thai rời bến khác

Đêm muộn trải bóng hình ai gầy rạc
Phút từ ly nay gác niệm thương đầu
Duyên lụi tàn trở gót giữa mùa ngâu
Bến xưa gợi trăng sầu lay nhịp sóng

Giờ xa cách cho đường hai lối mộng
Mối lòng trao nay bỗng nhạt phai rồi
Cũng bởi tình chợt đắm lại nhòa trôi
Rồi men ái rụng rời xuân muộn chết

Còn đâu nữa dấu yêu đành viễn biệt
Lối không nhau ai biết đến câu cười
Vạn kỷ sầu ngăn cách rõ mười mươi
Tình xa khuất hai người hai lối mộng.

Sầu Ri1êng: 15/1O/2O21

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2021

SAIGON TRONG TIM TA

SÀI GÒN TRONG TIM TA 


Ta yêu em từ đó đến bây giờ 
Thành phố đẹp lặng mờ cơn mưa trắng
Bỗng niềm đau chợt về trong khoảng lặng
Sài gòn ơi ! Lạnh vắng buổi vào đêm...!

Nhớ nhiều hôm mây trắng cuộn sương mềm
Câu thơ cũ bên đèn mê mải viết
Kể từ khi thấy sức tàn lực liệt 
Ta âu sầu nào biết gió buồn trăng

Mong một ngày ngọn nước nhấn chìm băng
Để dòng xoáy nhập nhằng cơn lửa bỏng
Phố về đêm cuộn trào như bãi sóng
Ta bên người ngồi vọng đám mù sa

Mùa hạ tàn mây trắng lẫn sương pha 
Thu lại đến nhạt nhoà thư em đọc
Dẫu biết buồn xin người thôi nghĩ khóc
Có nụ hồng vừa mọc phía trời Đông !

LCT O7/O8/2O21

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2021

VỀ CÕI HƯ VÔ

VỀ CÕI HƯ VÔ


Anh trở về ngang qua miền bóng tối
Tiếng mưa đan trên lối cũ mây sầu
Điệu nhạc buồn tha thiết giữa canh thâu
Trời vắng ngắt khúc thu sầu thương cảm


Mộng võ vàng trôi theo làn mây xám
Cõi hoang vu điềm đạm tiếng chuông chùa
Mái tranh nghèo ngọn lửa cháy đêm khua
Rừng lá thấp bốn mùa mênh mang khói

Cha ngồi đó pho tượng sầu muôn nỗi
Mẹ đơn côi quanh lối cỏ sân nhà
Chiếc lá vàng phô pha ngàn kiếp trước
Cũng rụng chiều sông nước đổ về xuôi

Cơn gió thoảng dáng ai ngồi đan áo
Bóng hình em mờ ảo dưới trăng hiền
Lệ nhạt nhoà bên hiên đời tối sáng
Người chưa về sầu lãng khúc cô miên

Ngày héo hắt chao qua triền đê vắng
Bến lao xao làn nắng bóng cao dừa
Miền dĩ vãng mây thưa tràn khắp lối
Con đò chiều chìm nổi bến hoàng hôn

Đường phố cổ trưa buồn cơn nắng hạ
Thu chưa sang mà lá đổ muôn chiều
Trời lạnh lắm tiếng tiêu luồn theo gió
Khúc nhạc tình vàng võ nhớ mùa đông

Lối xuân xưa xao xuyến tận trong lòng
Người biệt xứ qua mấy vòng thiên kỷ
Để rồi khi trở về tìm đạo lý
Kiếp luân hồi còn chỉ một lần sao

Anh lại về đường rợp bóng phi lao
Căn gác cũ ta chào em chẳng nói
Buổi hồi hương cơn sầu cao vòi vọi
Đêm chênh chao ta dõi hướng con đò

Cuộc đời buồn gánh nặng những âu lo
Nỗi đớn đau mãi dày vò thân xác
Ta về đây sau tháng ngày phiêu dạt
Bóng quê xưa xơ xác áng mây sầu

Tình nhạt nhoà em hỡi biết về đâu ./.

LCT 15/O6/2O21
BÀI HỌA :
*****
Phượng Phượng
NGƯỢC ĐƯỜNG YÊU

Sài gòn mưa rơi gieo sầu đêm tối
Giọt chơi vơi bên lối phủ mây sầu
Điệu nhạc buồn rơi rớt giữa canh thâu
Em thờ thẫn mộng mơ đầu rung cảm

Lòng vẫn biết cuộc đời là sắc xám
Tiếng kinh đêm ảm đạm phía bên chùa
Con thuyền rời bến cũ mái chèo khua
Dòng nước đẩy lững lờ mây chen khói

Chiếc thuyền nhỏ chở niềm đau mấy nỗi
Em đêm nay bối rối kẻ không nhà
Đời mỏi mòn bôn ba từ thuở trước
Như cuộc tình chảy ngược lại về xuôi

Chiều nắng tắt em đang ngồi giặt áo
Bến trần ai huyễn ảo bóng trăng hiền
Mộng hờ hững trôi qua miền tối sáng
Con sông buồn xao lãng khúc sầu miên

Em ngồi đây nghĩ về miền xa vắng
Sóng quê hương đêm lặng bóng cao dừa
Cơn gió thoảng mây đưa tràn khắp lối
Chuông giáo đường vừa trỗi bến hoàng hôn

Khúc kinh đêm dập dồn phiên cuối hạ
Lá thu rơi buồn bã nhịp đau chiều
Góc phố vẫn liêu xiêu từng cơn gió
Phút chạnh buồn em gọi đó mùa đông

Mộng mơ thôi nhưng xao xuyến trong lòng
Em chẳng muốn đem đong từng niên kỷ
Và cũng không bảo tình là chân lý
Chỉ mong người hiểu ý tại vì sao

Em chẳng hề nghĩ đó lại công lao
Khi nước mắt tuôn trào đâu dám nói
Tình là thế như mặt trời cao vọi
Biết bao năm theo dõi bóng con đò

Buồn thật buồn nhưng chẳng quá sầu lo
Để ngày tháng cứ nhồi vò thân xác
Để lòng em như mây bồng trôi dạt
Cõi hoang vu xao xác tiếng tiêu sầu

Người xa rồi nên mộng chẳng còn đâu

NPP 15/06/2021

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2021

TÌNH CHẾT THEO MÙA

TÌNH CHẾT THEO MÙA

Thôi anh về cùng lời cuối xa em
Đời buồn bả cơn mơ mềm tủi quạnh
Gió mùa xuân lướt qua chiều chóng vánh
Câu thơ xưa hoang lạnh lối mưa tràn

Em đi rồi sầu bóng ngã chiều tan
Tình đã chết lệ tràn hoen gối mộng
Để lòng anh trắng đêm rời rã sóng
Bóng mơ đêm trăng đọng bến thương chờ

Em cứ về tìm lại mấy trang thơ
Gom hết nỗi mong chờ đêm gió muộn
Xếp tàn thu thả vào cơn bão cuốn
Trả thời gian bề bộn buổi hoang tình

Anh chẳng cần chờ đợi tiếng phân minh
Dù đã biết lệ tình xây bến ảo
Mộng hờn đêm với mảnh sầu treo áo
Ánh trăng đêm chao đảo bóng sương nhòa

Thôi cũng đành đời nhạt phấn phai hoa
Giấc mơ đã nhạt nhoà trong cõi nhớ
Bóng hoàng hôn tan trong chiều vụn vỡ
Trôi bềnh bồng đành lỡ bước chờ mong

Lối thu xưa nay dậy sóng theo lòng
Lời thơ cũng mênh mông buồn nắm nuối
Chén rượu đắng theo tình ai gót ruổi
Để sương buồn cùng chuỗi nhớ sầu duyên

Anh về đây tìm lại những đêm nguyền
Bờ môi đắng truân chuyên sầu ngang trái
Ngược thời gian ta quay về thực tại
Lối tự tình còn lại dấu tàn phai ./.

LCT 12/O1/2O21

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2021

ĐỜI MẸ

ĐỜI MẸ

Cơn mưa hạ bung hè vách lá giở
Xóm vào đêm bến lở bóng trăng sầu
Mảnh vườn chiều hiu hắt gió bờ dâu
Căn gác cũ khay trầu không có mẹ 

Khúc đường quen vết mòn chân của bé
Quán cóc chiều đòi mẹ gói quà măm
Lối về xưa trăng gió ngả nghiêng nằm
Đêm buốt lạnh không chăn đời thiếu túng

Căn bếp nhỏ vẫn đầy ắp rá mủng
Bãi đất sình ướt sũng ngập bàn chân
Buổi nước đêm khóc cảnh bến không gần
Bờ vai mỏi bước trần thân quãng gánh

Đời mẹ khổ chốn đi về khập khễnh
Miếng cơm chiều mùa lạnh có gì ham
Bến trăm năm cặm cụi cứ siêng làm
Nào chẳng dám miên man niềm ước lớn

Có nhiều lúc số đời trêu phận giỡn
Dạo mưa chiều đùa bỡn gánh hàng hoa
Ánh mắt xanh bất chợt sóng nghiêng tà
Niềm đau khổ lân la kề sống mái

Cha nằm xuống khi xuân đầy mộng trải
Mảnh vườn chiều chưa hái hết mùa xưa
Bóng quê đang xanh rợp lối che dừa
Người đi biệt chiều mưa buồn rã lối ./.

LCT 11/01/2021


Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2020

NÓI VỚI EM

NÓI VỚI EM 


Em có về thăm lại phố mùa đông
Tìm lại chút hương nồng năm tháng cũ
Lối mòn xưa mây đen buồn quyến rũ
Sóng xôn xao ấp ủ bến trăng tàn

Cột khói buồn treo nỗi nhớ miên man
Hàng liễu rũ đêm ngàn vi vút gió
Cánh đồng quê tươi xanh màu lá cỏ
Vẫn chênh chao đây đó cảnh mưa nguồn

Em có về thăm lại nắng đầu thôn
Bờ tre cũ nay chẳng còn che gió
Mái nhà tranh thô sơ từ thuở nọ
Cũng lên ngôi bằng ngói đỏ tươi màu

Vạt lúa vàng ướp sẵn cả hương cau
Đời mẹ vẫn nghiêng gàu đêm tát nước
Gió mùa thu vây quanh chiều mà mượt
Khói bay cao lã lướt bóng xanh dừa

Em có về thăm lại xóm nghèo xưa
Đời trầm mặc với hai mùa mưa nắng
Bến đò ngang cha một thời bình lặng
Dòng sông xanh xa vắng nắng nghiêng chiều

Góc tình sầu sớm tối mãi cô liêu 
Đời bạc nhược bao điều chưa nói hết
Cũng là lúc cuộc tình trường mỏi mệt
Buồn không em tha thiết một khung trời

Anh chẳng hề ưa chót lưỡi đầu môi
Tình thuở ấy xa rồi trong đáy mắt
Cũng là lúc lòng người đang nhỏ nhặt
Cuộc riêng tư vết cắt nhói tim lòng

Thôi chẳng còn gì nữa để mà mong
Ngày nắng tắt đêm một vòng lẩn quẩn
Nỗi niềm riêng biết bao điều gay cấn
Thi em ơi chẳng phải bận tâm gì ./.

LCT 13/11/2020
BÀI HỌA :
*****
NGÀY KHÔNG NHAU

Nhớ một thời nơi ấy cảnh mùa đông
Dòng nước vẫn lớn ròng con sông cũ
Thời gian trôi lòng em sầu ủ rũ
Muốn cùng anh ấp ủ mộng canh tàn

Những khi buồn bên ngọn nến sầu man
Ngồi mê hoặc giữa mây ngàn trăng gió
Câu yêu thương những lần trên bãi cỏ
Giờ xa xôi đâu đó sóng vơi nguồn

Lũy tre già nghiêng ngã phía đầu thôn
Cũng héo hắt thả hồn theo tiếng gió
Em ngồi đây chờ anh từ buổi nọ
Trăng bơ vơ lối nhỏ sáng muôn màu

Em mơ màng cùng ruộng lúa nương cau
Bờ cỏ dại tươi màu ươm giọt nước
Gió mùa thu lơi tóc chiều mà mượt
Bóng mây đen lã lướt bóng xanh dừa

Em đi về con phố nhỏ ngày xưa
Tìm giọt nhớ hôm chờ hương sớm nắng
Bóng thời gian đã chìm vào khoảng lặng
Dòng sông xanh xa vắng nắng loang chiều

Bước chân về qua xóm nhỏ cô liêu
Ngày nhạt nhẽo bao điều chưa nói hết
Thẫn thờ nghe con tim rời rã mệt
Lòng miên man tha thiết một góc trời

Dang dở rồi câu nói ở đầu môi
Em đau đớn dỗi đời qua nước mắt
Tình trái ngang còn đâu mà góp nhặt
Buồn bao đêm quặn thắt vết thương lòng

Thôi chẳng còn hoài bảo với niềm mong
Dù vương vấn nhưng đôi lòng quanh quẩn
Nước mắt rơi những đêm buồn gay cấn
Cuộc trăm năm thơ thẩn có vui gì/

NPP 13/11/2020
*****
EM SẼ VỀ...

Bậu sẽ về đúng dịp tiết trời đông
Cùng nếm trải hương ấm nồng tình cũ
Dẫu lá rụng thân có gầy cành rũ
Nguyện thề xưa vẫn ủ bóng nguyệt tàn

Triền đê dìu em ruổi nghĩ lan man
Bầy bướm dỗi bung đàn vì cuộn gió
Màn sương ngủ mơ màng trên lối cỏ
Đám bèo trôi như rỏ lệ theo nguồn

Rặng dừa xanh hiện thấp thoáng đầu thôn
Dòng sông trải thổi hồn quê bởi gió
Lời ru vọng ngân xa từ thuở nọ
Bến chênh chao trăng lấp ló hoen màu

Bụi trầu thưa quyến luyến vịn hàng cau
Góc sân nhỏ rêu nhàu bao giếng nước
Khoảnh vườn cũ vắng người đâu có mượt
Lũ ong chao lả lướt nuối hoa dừa

Bậu sẽ về lưu lại mái nhà xưa
Bên xóm nhỏ cảnh bộn thừa mưa nắng
Thiếu hình mẹ, chỉ khung trời vắng lặng
Tiếng cha yêu văng vẳng dội hiên chiều

Đêm khuya sầu thảng thốt giữa hoang liêu
Vầy kỷ niệm theo cánh diều chửa hết
Bao trăn trở day tâm lòng rã mệt
Để lời than thống thiết thấu chăng Trời?

Em chẳng còn nhớ lệ thấm làn môi
Tay ai vuốt vỗ về đôi khóe mắt
Thì anh hỡi niềm xưa tìm góp nhặt
Viết nên trang tình sử nhói tâm lòng

Thôi cũng đành để nỗi nhớ niềm mong
Trầm dĩ vãng trôi theo dòng nước quẩn
Thà mai một chẳng còn ai lấn cấn
Trách chi yêu gây hấn nữa hay gì?

0530 H,13/11/2020
Thái Chung 
*****
Nguyễn Gia Khanh
LỜI CUỐI CHO EM

Ta một mình đứng lặng dưới trời đông
Chén độc ẩm men rượu nồng quán cũ
Bàn tay lạnh nhớ tóc mềm buông rũ
Hương bưởi xưa mãi ủ giấc mơ tàn

Làn môi nào thuở ấy khẽ mơn man
Giờ chát đắng khi đời ngàn sương gió
Ta vẫn kẻ tay gươm cùn gót cỏ
Nên mơ chi chốn đó gác son người

Ta một mình đứng lặng ngóng chiều thôn
Bờ đê cũ lời yêu còn bỏ ngỏ
Con bướm lạc nơi vườn hoang dạo nọ
Bỗng ngẩn ngơ nhìn hoa đỏ phai màu

Đành lỡ làng mẹ đợi úa mùa cau
Bến sông cũ nay đục ngầu trăng nước
Bỗng chợt nhớ tóc ai dài óng mượt
Chiều hắt hiu nghe gió lướt hiên dừa

Ta một mình nhặt nhạnh mảnh tình xưa
Đã tơi tả sau bao mùa gió nắng
Trái tim nhỏ thôi cũng đành im lặng
Giấc mơ hoa hồn đã vắng bao chiều

Thương con đò còn đợi bến hoang liêu
Cho sóng cuốn những điều chưa kể hết
Ân ái ấy rong ruổi đà thấm mệt
Trong cô đơn ai thảm thiết kêu trời!

Rượu đã tàn men đắng vẫn tràn môi
Nghiêng đáy chén trăng nát rồi trong mắt
Những mảnh vỡ ta nghẹn ngào góp nhặt
Tình nhân ơi! Sao nỡ cắt chia lòng

Giấc mơ hồng từ đây hết chờ mong
Bao kỷ niệm buông theo dòng xoáy quẩn
Lời thề cũ thôi chẳng còn vương vấn
Người xưa ơi! Lòng chớ bận thêm gì.

Nguyễn Gia Khanh
*****
Nguyễn Thế An
TA CÒN NỢ NHAU

Chén tiêu sầu bớt quạnh quẽ đầu đông
Rượu hoàng hoa vẫn nồng hương ướp cũ
Thu bỏ đi làm liễu buồn, liễu rũ
Nỗi mong nàng ủ ấm những canh tàn.

Giấc mộng du tràn ý nghĩ lan man 
Bay lãng đãng hơi ngàn, thây kệ gió
Đậm heo may rét dài xơ xác cỏ
Về đi em, chỗ đó đợi ta - nguồn.

Gửi nhớ tình trúc mã ở cô thôn
Em buốt lạnh mà anh còn hẹn gió
Ở nơi ấy đòi cái này cái nọ
Má không thoa son cũng đỏ thắm màu.

Ai thẹn thùng liếc nhũ quả cau
Rồi vội vã vò gàu như vuốt nước 
Lúa con gái đương thì mướt mượt 
Mây lang thang bay lướt ngọn cây dừa.

Chẳng quên ngày lam lũ thuở chưa xưa
Mới vỡ ruộng phơi mùa hoang hoải nắng
Chiếc lá rơi rồi chìm trong ắng lặng 
Sương phủ dần cảnh vắng ngả sang chiều. 

Dẫu hoàng hôn đổ xuống bóng tịch liêu
Vành kim ô nhiễu điều che chửa hết 
Vó ngựa rã rời đường xa thấm mệt 
Mà thơ đâu nhất thiết lạc phương trời.

Giọt nào rơi nêm mặn chát vành môi
Kỷ niệm tuột qua rồi đau khóe mắt
Bụi trần gian chẳng ai thèm góp nhặt
Cứ dầy lên chia cắt được sông lòng.

Trí tưởng tượng gợi nỗi nhớ niềm mong 
Luẩn quẩn hoài lại thêm vòng luẩn quẩn 
Sóng lãng tử cuốn theo đàn lân cấn
Nợ về nhau, mấy bận trả nhau gì.

Nguyễn Thế An
*****
Ngọc Bích
EM SẼ VỀ ....

Em sẽ về khi tuyết rã tàn đông 
Chiều viễn xứ nhớ hương nồng Xuân cũ 
Rồi năm tháng bao mùa thương quyến rũ 
Hạ xôn xao ước mộng ủ không tàn 

Khơi tâm hồn cảm xúc quyện mơn man 
Con phố cổ xoay ngút ngàn chiều gió 
Sương rớt nhẹ long lanh từng lọn cỏ 
Thấm thoắt thoi xa nơi đó thương nguồn 

Em sẽ về thăm gốc gạo đầu thôn 
Ngày xưa ấy chắc không còn diều gió 
Ta dìu bước như ngày xưa lúc nọ 
Kề bên nhau chùm hoa đỏ khoe màu 

Anh vẫn đùa bảo em hãy chờ cau 
Bên giếng cổ nâng tay gàu kéo nước 
Gội bồ kết mái tóc đen và mượt 
Cảnh chiều quê mây lả lướt hàng dừa 

Đêm hạ huyền da diết nhớ ngày xưa 
Quê hương mẹ rõ bốn mùa tươi nắng 
Có những lúc tâm hồn như chết lặng 
Giữa mênh mông vạt nắng chiếu xiên chiều

Em sẽ về xoã hờn tủi hoang liêu 
Xây đắp lại với những điều chưa hết 
Trong tâm thức chẳng bao giờ thấy mệt 
Bởi niềm tin còn tha thiết muông trời 

Em sẽ về nếm vị ngọt hôn môi 
Đêm huyền diệu bao Xuân rồi mỏi mắt 
Từng cơn khát trái tim yêu góp nhặt 
Lửa tình yêu không thể cắt chia lòng 

Em sẽ về thỏa bến hẹn chờ mong 
Dẫu khoảng cách là cung vòng đan quẩn
Anh hãy đợi khoảnh khắc tràn hưng phấn 
Quyện hồn nhau chẳng chút bận lo gì ...

Ngọc Bích : 13 . 11 . 2020 .
*****
EM HÃY VỀ....

Em hãy về sưởi ấm mộng mùa đông 
Dìu hạnh phúc ân nồng qua ngày cũ 
Khép buồn khổ cô đơn trầm bóng rũ 
Thắm duyên mơ mãi ủ khó hoen tàn

Sợi nhớ bừng tuôn dạ thấm mê man 
Niềm xa tủi vạn ngàn thương gọi gió 
Vầng trăng lỡ bóng tàn phơi ngọn cỏ 
Vạt sương rơi còn đó đổ chan nguồn 

Em hãy về hong bước giữa làng thôn 
Khi tình vẫn mong còn theo ngọn gió 
Từng đêm vắng giấc mờ bôi cảnh nọ 
Bóng hoang sơ nhạt bỏ úa gam màu 

Hương nắng chiều ủ vội lối hàng cau 
Bên thềm giếng khơi gàu ai dội nước 
Gió Thu hát nghe êm vần thắm mượt 
Nhìn trời đan mây lướt dưới rặng dừa 

Em hãy về chăm chuốt cuộc tình xưa 
Dù chia cách khơi mùa mưa với nắng 
Tim gắng giữ ái nồng trong trầm lặng
Niềm yêu ru đâu vắng buổi ban chiều 

Vơi ngõ hồn lẻ quạnh giữa hoang liêu 
Rằng ái nguyện muôn điều đâu tỏ hết 
Trang mộng lỡ giấc tàn nghe mỏi mệt 
Tiếng thương xa thảm thiết ủ mây trời 

Anh mãi thời say đắm sắc hường môi 
Niềm mê mẩn vương rồi trên ánh mắt
Manh niệm ước sẽ luôn còn góp nhặt 
Giữ mùa duyên chẳng cắt mối tơ lòng 

Em nhé..! Về thêu vẹn nỗi niềm mong 
Rồi buông giũ một vòng xưa lẩn quẩn
Gom hạnh phúc khi ngày vui hiệp cẩn 
Sưởi thềm đông chẳng bận giá đơn gì.

Sầu Riêng: 13/11/2020

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2020

TÌNH ĐÔNG

TÌNH ĐÔNG


Đông lại về giấc ngủ có tròn không 
Sương đêm vẫn mênh mông lùa rớt vội 
Nỗi niềm riêng miên man cùng gió dỗi 
Bến đìu hiu ôm tuổi nhớ mong chờ 

Tiếng nhạc buồn quanh ngõ ngách bơ vơ 
Thuyền tách bến để trăng hờ hững đợi 
Bóng người xa còn đâu niềm phấn khởi 
Tiếng mưa đêm vời vợi cánh mi buồn 

Khúc tự tình như dòng lệ ứa tuôn 
Gầy sóng mắt chợt hồn len sợi nhớ 
Nợ trần ai cuộc tình duyên tạm bợ 
Cũng lên men đêm trở gió loang mùi 

Ta muốn tìm cho được một ngày vui 
Mà nước mắt cứ ngậm ngùi thương cảm 
Cuộc đời đau vết bụi trần đeo bám 
Tuổi xuân xanh không dám ngẩng cao đầu 

Mộng cũng nhiều nhưng chẳng muốn dài lâu 
Đời mòn mỏi với nguyệt sầu mây nhạt 
Giữa lòng đêm mãi ngồi nghe gió hát 
Rượu ly bôi nhoà nhạt chén vơi đầy 

Góc phố buồn mù mịt lối che mây 
Vàng khóc thuốc mi gầy đêm đứng đợi 
Tình ly bôi có ai buồn giận dỗi 
Buổi đông về còn mỗi góc đời phai ./.

LCT 1O/11/2O2O

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2020

KHÚC ĐÊM

KHÚC ĐÊM


Đêm chìm xuống nghe hơi tàn vương gối
Ngày trở về nhức nhối nợ bên lưng
Chân khập khiễng lục tung từng ngăn bếp
Miếng no lòng chẳng biết có còn không ?

Đời mấy chốc cảnh lưng còng gối mỏi
Tham sân si còm cõi mấy năm rồi
Nhìn bóng dáng qua môi sầu phiền muộn
Mắt thâm quầng cuồn cuộn mấy đường thơ

Đêm ngồi dưới bóng sương mờ bao phủ
Thương câu kinh năm cũ úa trăng rằm
Mộng có cánh em thì thầm to nhỏ
Ta buông dòng lột bỏ gánh thời gian

Đời chết chóc nỗi kinh hoàng dâu bể
Men yêu đương ngấp nghé gọi tên mình
Bỗng một chiều lưu linh làm đệ tử 
Em hoá thần vệ nữ đứng bên ta

Người giết chết điêu ngoa tình lữ thứ
Để mùa thu quá khứ lại bên đời
Gót mòn chiều chơi vơi nhìn nắng rát
Miệng ngập ngừng câu hát đắng bờ môi ./.

LCT 03/09/2020
BÀI HỌA :
*****
Phượng Phượng
NỬA MÙA THƯƠNG ĐAU

Cũng chỉ là ảo ảnh giữa dòng trôi
Tình vướng víu để rồi mơ mộng huyễn
Chẳng là gì sao đem lòng lưu luyến
Chốn dương trần câu chuyện của ngàn đêm

Ước một lần làm ngọn gió ru êm
Cho sợi tóc hương mềm bay trên gối
Để lòng ai mỏi mòn trong nỗi đợi
Câu thơ yêu mỗi tối lại theo về

Cho tình đời lịm chết giữa cơn mê
Dù vết xước đã trăm bề bung lở
Tình vẫn nóng qua mỗi làn hơi thở
Thổn thức đêm trăn trở mộng không thành

Em một mình bên ngõ vắng trời thanh
Sầu chín kiếp duyên đành trao phận bạc
Tình trái ngang một mình ôm chua chát
Những thâu canh nghe câu hát đau lòng

Anh chưa về em vẫn mãi hoài mong
Ngày tháng hỡi nặn nồng sao không đến
Để mình em giữa đêm sầu bịn rịn
Khúc thơ say câm nín lệ lưng tròng
Anh chưa về em vẫn mãi hoài mong/

NPP 03/09/2020
*****
Nguyễn Gia Khanh
ĐÀNH BUÔNG

Ngắm cuộc lữ khi chồn chân rã gối
Lạc mơ xưa bối rối nợ tang bồng
Ôm mối hận ta nén lòng tạ tội
Giấc hoang đường khốn nỗi hóa hư không

Khơi lệ nến bao đêm ròng mòn mỏi
Xoa cơn đau chén rượu gói bơ phờ
Chưa tỉnh mộng sao tim khờ lại nhói
Ta dỗ đời trơ trọi mấy vần thơ

Ngắm trăng khuyết thêm mây mờ che phủ
Bóng liêu trai từng lũ ngỡ lan tràn
Mảnh gương vỡ soi ngàn ân ái cũ
Chút mặn nồng chưa đủ cợt trần gian

Đời có lúc điêu tàn dâu hóa bể
Mà nào ai chẳng ghé bến Nại Hà
Sá được mất cứ cười khà ngạo nghễ
Dại dột này chẳng lẽ chỉ mình ta

Phút ngã ngựa tuy đà xin lượng thứ
Có kiếp sau ta chọn chữ đắp bồi
Buông gánh huyễn để thôi đời mệt lử
Nụ cười này nguyện giữ ấm làn môi.

Nguyễn Gia Khanh
*****
Nguyễn Thế An
NỖI THƠ

Ai nức nở đặt thơ buồn lên gối
Giá băng nhiều rét nổi lạnh sống lưng
Trống trải còn lạnh lùng hơi ẩm bếp
Gieo thêm vần giãi hết nỗi niềm không?

Ta vẫn ngắm dòng sông đầy mòn mỏi
Bước trên cầu nhịp cuối cũng qua rồi
Nước chảy ngỡ làm trôi đi bóng muộn
Không ngờ rằng chỉ cuốn bạc nguồn thơ

"Bút mực nho đợi chờ làn bụi phủ
Lối đi xưa nét hủ lậu đêm rằm..."
Kệ kẻ nói ta nằm chê họ nhỏ
Thê Húc kiều chứng tỏ ánh thời gian

Hoàng hôn xuống đan sầu dâu hóa bể
Tiếng vạc khuya nghe dễ xót riêng mình
Lục nhớ thệ đinh ninh vành kết tử
Nguyệt cầm ngân thiếu nữ ngỏ cùng ta...

Vui đấy nhỉ chớ đừng so bậc thứ
Chơi thôi mà khách lữ mến yêu đời
Từng có ngày mưa rơi, ngày nắng rát
Không hề gì rượu nhạt vẫn mềm môi.

Nguyễn Thế An

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2020

LỐI RẼ KHÔNG ANH

LỐI RẼ KHÔNG ANH


Sầu đã héo môi chiều bên chén rượu
Đêm nay ta cường điệu với thơ tàn
Lời của gió miên man rừng lá đổ
Mưa nhạt nhoà cổ độ úa mùa trăng

Ngày đã tắt mây chằng treo đỉnh núi
Cơn mơ hoang lầm lũi đến bên đời
Dòng nước mắt em khơi màu kỷ niệm
Ta đêm ngồi mặc niệm với hồn men

Người hãy đến bên ngọn đèn le lói
Câu kinh xưa khói nhuộm mấy thu rồi
Giọt lệ nến tan trôi miền tục lụy
Ta bây giờ tiều tụy với thời gian

Đời phút chốc như mây tàn trên lối
Đêm hư hao sám hối rũ ưu phiền
Câu kinh thánh thôi miên từ dạo đó
Gánh thơ buồn rời bỏ nhịp tình riêng

Hỡi thượng đế gây muộn phiền bao nỗi
Ta mong đêm khép vội cảnh dương trần
Để xác nắng qua sân chiều vắng vẻ
Em đi về ngả rẽ thiếu đời anh ./.

LCT 07/07/2020
LỐI VỀ KHÔNG ANH 

Xuân úa tàn hạ chuyển tiết thật nhanh
Sầu giăng lối em hoá thành thiếu phụ
Từng khuya vắng trong đèn chong mất ngủ
Sắt se lòng đau đớn nụ hồng xinh

Tim nhói đau nhắc lại chuyện chúng mình
Thuở dấu nhớ còn nguyên trinh nét ngọc
Sóng xô vỡ đêm hoang tàn bật khóc
Anh đi rồi nỗi niềm bọc thương đau

Hồn lắt lay giọt nước mắt không màu
Đôi chim nhạn lạc đời nhau đơn lẻ
Cuộc tình lỡ từng đêm dài giằng xé
Trái tim hồng tự ái rẽ đường xa

Kể từ khi duyên phận phải chia nhà
Em mang tiếng bị người ta phụ bạc
Mùa thu cũ ngấn lệ buồn mạn mác
Khúc tự tình như bản nhạc “ Chiều mưa “

Qũy thời gian hai chục lẻ như vừa ...
Em hoài tưởng đôi mình chưa tan vỡ
Chắc có lẽ duyên chìm trong nghĩa nợ
Để đêm buồn mãi cắc cớ tìm nhau ./.

2020 . 07 . 07 / Bích Hằng 
*****
MỘT CÕI ĐI VỀ 
Còn gì buồn như lúc ngắm mây xanh
Tim khô héo chồng chành theo cơn sóng
Kể từ buổi anh đi lòng vô vọng
Ngõ cô liêu sầu mộng bước đêm về

Tình muộn màng trôi giữa nắng lê thê
Câu ca cũ não nề lan theo gió
Buổi hoàng hôn em chờ anh thuở nọ
Lá thôi rơi và gió cũng không về

Ngày thật dài như sống giữa cơn mê
Đêm trống vắng bốn bề em trăn trở
Rượu ly bôi xa rồi câu duyên nợ
Giấc mơ xưa tan vỡ mộng bên người

Những chiều buồn em cảm thấy chơi vơi
Sầu lẻ bóng tiếng thơ rời muôn mảnh
Có nhiều hôm niềm đau dồn đặc quánh
Bên hơi men lòng lạnh đến vô cùng

Ngày cũng buồn như cơn gió mông lung
Đêm như sóng giữa ngàn trùng vây chặt
Bất chợi thấy cuộc đời đang lịm tắt
Cõi riêng em dày đặc bóng đen buồn/

NPP 07/07/2020
*****
KHẮC BIA MỘ CUỘC TÌNH

Đêm vật vã ta dỗ lòng chung rượu
Vần thơ đau dan díu mộng canh tàn
Nghe tim nhói dã man lời cợt giễu
Thêm bẽ bàng khi thiếu mảnh huyền trăng

Mơ vạt nắng như tơ chằng ngang núi
Vương đầy vai kẻ thui lũi thang đời
Câu thơ cũ chợt khơi niềm hổ tủi
Giấc mơ nào chẳng trần trụi chơi vơi...

Thương một bóng đơn côi vừa rẽ lối
Cuộc tình xưa như sương khói tan rồi
Sau bão tố cuốn trôi ngàn tội lỗi
Ta neo bờ trăn trối cuộc chia phôi.

Liệm kỷ niệm trong ngôi mồ vạn thế
Nhân tình ơi, nỗi dâu bể muộn phiền
Tiễn biệt nhé! mi triền miên rỏ lệ
Để muôn đời hoang phế mảnh hồn riêng.

Đành đổ vỡ tượng đài thiêng nông nỗi
Ta hằng xây chợt đã vội tan tành
Khắc bia đá mong manh dòng tạ tội:
"NƠI ĐÂY LÀ HOANG MỘ MỐI TÌNH ANH"

Nguyễn Gia Khanh 
*****
RƯỢU VÀ THƠ 

Ai từng nếm tủi sầu bên chén rượu
Say cùng thơ nhớ điệu ví đẵng đằng
Thả hồn dạt nhùng nhằng theo lá đổ
Cuốn nghĩa tình dành dỗ úa mùa trăng

Đêm lạnh lẽo mây mù ken đỉnh núi
Gác đơn côi lủi thủi thức chong đèn
Dòng lệ ứa lỏi len từng hoài niệm
Ngón tay gầy bấm đếm ảo tình men

Nhắc một thuở tim càng thêm đau lói
Trí rối bời mệt mỏi giấc mơ tàn
Lời thề hẹn trôi theo làn bọt biển
Ngẫm sao đời thô thiển lắm manh gian

Thương cánh nhạn cõi còm bay lạc lối
Cõi hư vô bổi hổi sải tròng triềng
Miền hoang hoải trống chiêng hoài dụ tới
Chuốc võ vàng mong mỏi cất niềm riêng

Hũ tửu cạn chứa chan bao phiền nỗi
Bút nghiên vầy thơ dỗi kiếp đời hoen
Trời cơ định sang hèn người mỗi vẻ
Ta bằng lòng thanh thản sống bằng an.

0489 H, 07/7/2020
Thái Chung
 *****

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2020

THỜI GIAN & CHIẾC BÓNG

THỜI GIAN & CHIẾC BÓNG


Đêm mòn mỏi khói tay vàng thuốc lá
Tiếng ai cười giòn giã giữa sương tan
Lòng khắc khoải khơi man dòng rượu chuốc
Tay hững hờ ngồi buộc bánh thời gian

Em về đó bến trăng ngàn chân mỏi
Câu hư hao xoi mói bể nhân tình
Mộng hải hồ hư vinh cùng khốn khó
Khách lữ hành hờ hững gió chiều thu

Góc tĩnh lặng thâm u vùng trầy trượt
Bến tơ duyên từ khước cuộc hư huyền
Tình nhân thế truân chuyên mùi tội lỗi
Ta đôi lời sám hối nguyện cùng đêm

Ngày lại đến bên thềm hoa cỏ úa
Tiếng thơ đau nguyền rủa giọng ve hờn
Tìm giọt nước bôi trơn bờ cổ đắng
Bóng trăng tàn sầu lặng cuối chiều vơi

Dòng nước thấm môi rã rời cơn khát
Góc thâm u phờ phạc khói mây ngàn
Câu kinh điển miên man cùng tiếng mõ
Bóng ngựa thồ thả vó dưới màn sương

Đời vẫn thế góc tình trường nham nhở
Đêm bi ai cắc cớ tiếng dương cầm
Dòng nước mắt tri âm ngàn tội lỗi
Đá phong trần chặn lối biển trần gian

Ngày đã tắt đêm muộn màng khơi ái
Tình cho không khờ dại ngõ linh hồn
Tiếng đàn kéo nốt buồn rơi dìu dặt
Em âu sầu cay mắt đứng nhìn ta ./.

LCT 05/06/2020
(Ảnh của Google)
BÀI HỌA :
*****
THỜI GIAN & KHOẢNG CÁCH 

Gió ngập ngừng xoay chuyển tít trời xa
Em vẫn mãi thiết tha dòng kỷ niệm
Đứng trước biển sao lòng hoài lưu luyến
Giấc mơ xưa thề nguyện biết bao lần

Đêm đã về điểm sắc cõi phù vân
Ngày ở lại tiếng thơ ngần trong nắng
Em vẫn hiểu biển không hề bình lặng
Thế nên tình cay đắng đổ vào nhau

Bóng người về khi con nước lao xao
Như níu cả thương đau vào nỗi nhớ
Chiều em đứng bỗng nghe trời đất thở
Người xa rồi... Tình ở lại riêng ta

Rượu ly bôi đã thấm lệ mi nhoà
Đời vẫn thế phôi pha ngày tháng cũ
Dòng sông vắng mây chiều trôi ủ rũ
Khói chênh chao bao phủ bóng
quê nghèo

Em một mình khắc khoải đứng nhìn theo
Con thuyền nhỏ thả chèo trôi theo sóng
Lòng vụn vỡ giữa hoàng hôn gió lộng
Cánh mây tan theo sóng nắng loang chiều

Giữa đường về em một bóng cô liêu
Đời hờ hững như cánh diều không gió
Tiếng thơ đêm bao lần còn bỏ ngỏ
Dấu yêu xưa bên xó bếp hong buồn

Để một người mãi nhớ dấu môi hôn
Người ở lại với ngõ hồn hoang vắng
Chén rượu đắng đêm chìm trong khoảng lặng
Khúc tâm giao sâu lắng giữa đêm sầu/

NPP 12/06/2020
*****

CHỢT NHỚ CHIỀU NAY

Thu man mác sắc vàng vương trên lá
Gốc phượng già từ giã buổi trường tan
Li rượu đắng miên man đời lại chuốc
Kỷ niệm nào ràng buộc giữa nhân gian

Kẻ lên ngựa khua dặm ngàn mòn mỏi
Người chia bào tim nhói khát khao tình
Đời dâu bể mua vinh bằng gian khó
Gót tang bồng cuốn theo gió ngày thu

Chân nhức nhói khối u lần ngã trượt
Cuộc trăm năm đành khước cảnh nhung huyền
Tình đã lỡ càng chuyên lời tạ lỗi
Muộn màng rồi thêm hối hận từng đêm

Thu vàng võ vương thềm bao lá úa
Xin ai xưa đừng rủa tiếng căm hờn
Bài thơ cũ trống trơn... hồn lại đắng
Bên song chiều thầm lặng nhớ đầy vơi

Đêm liêu tịch hồn rạc rời khao khát
Nỗi tương tư đầu phạc bóng trăng ngàn
Cơn gió lạnh mơn man dìu nhịp mõ
Ngóng câu về khua vó vỡ thềm sương

Tiếng cười cợt trong đêm trường nhăn nhở
Não nề bao duyên cớ lệ khôn cầm
Vẫn còn đó dư âm lời tạ lỗi
Ngựa xưa đà quên lối mộng nhân gian

Ôm gối cũ mơ màng khơi bể ái
Chút thừa hương ngây dại dỗ ru hồn
Bước hồ hải thêm buồn thân dẹo dặt
Lệ xót nào hoen mắt nửa đời ta ./.

Nguyễn Gia Khanh
*****
SẦU CẢNH

Đêm huyền hão đếm rơi từng chiếc lá
Tiếng vạc kêu ra rả nguyện sầu tan
Đời bạc bẽo chứa chan dòng lệ chuốc
Đau cứa lòng như đuốc đốt trần gian

Xa xăm ruổi bến xưa đà mắt mỏi
Thuyền dạt trôi dõi nghĩa nhạt phai tình
Gà thức tỉnh bình minh sao dễ khó
Như lá vàng lấp ló buổi đầu thu

Niềm mộng ảo lăn hoài bên dốc trượt
Nỗi tương tư đẫm ướt thuở diệu huyền
Bao kỷ niệm cố quên dầu nhịp lỗi
Để tơ lòng bối rối giữa màn đêm

Trưa hiu hắt vườn xưa thêm cỏ úa
Khói lắt lay nhem nhúa phủ dỗi hờn
Trời xám xịt đớn đau chèn nghẹn đắng
Bóng trăng tà lẳng lặng giọt sầu vơi

Triều dâng mãi đâu dịu cơn biển khát
Suối tràn reo chẳng hát nổi mưa ngàn
Chùa hoang vắng rầu than ai gõ mõ
Gác lạnh lùng mờ tỏ nhuốm tàn sương

Dang dở mộng tiếng chuông rền nhắc nhở
Quả lắc reo hờ hững vọng canh cầm
Miền hoang hoải sao sẫm màu lầm lỗi
Để luân hồi kiếp trỗi lũ manh gian

Duyên phận hẩm nỡ dấn vào ngõ ái
Dáng bơ vơ thần thái xác không hồn
Đàn ai oán nốt dại khờ dè dặt
Ngoảnh lại nhìn đầy rẫy kẻ cùng ta.

0471 H,05/6/2020
Thái Chung
*****
*****

THỜI GIAN VÀ KỶ NIỆM 

Kể từ ngày duyên cách trở đôi nơi
Cũng từ đó em theo người xứ lạ
Anh sầu tủi tàn đêm cùng thuốc lá
Xót xa lòng thương bến hạ ngày xưa

Qũy thời gian thấm thoắt cũng như vừa
Em lặng lẽ nhìn cơn mưa chiều vắng 
Thầm trộm nhớ mối tình đầu sâu nặng
Rất đậm đà thuở trinh trắng gửi trao

Kỷ niệm xưa nhắc lại bỗng nghẹn ngào
Tim thổn thức và vẫn xao xuyến dạ
Nghiêng sợi nhớ buổi chiều nay khó tả 
Có lẽ nào biển tình đã nghiêng chao

Nỗi vấn vương sóng cuộn gió thét gào 
Buồng tim nhỏ bỗng khát khao mầm ái 
Em xin lỗi vì ngày xưa khờ dại 
Mất nhau rồi ....ký ức mãi hoài vương !

Bích Hằng / 05.06.2020