SÀI GÒN TRONG TIM TA
Ta yêu em từ đó đến bây giờ
Thành phố đẹp lặng mờ cơn mưa trắng
Bỗng niềm đau chợt về trong khoảng lặng
Sài gòn ơi ! Lạnh vắng buổi vào đêm...!
Nhớ nhiều hôm mây trắng cuộn sương mềm
Câu thơ cũ bên đèn mê mải viết
Kể từ khi thấy sức tàn lực liệt
Ta âu sầu nào biết gió buồn trăng
Mong một ngày ngọn nước nhấn chìm băng
Để dòng xoáy nhập nhằng cơn lửa bỏng
Phố về đêm cuộn trào như bãi sóng
Ta bên người ngồi vọng đám mù sa
Mùa hạ tàn mây trắng lẫn sương pha
Thu lại đến nhạt nhoà thư em đọc
Dẫu biết buồn xin người thôi nghĩ khóc
Có nụ hồng vừa mọc phía trời Đông !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét