VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2021

BẠC BẼO TÌNH ĐỜI

BẠC BẼO TÌNH ĐỜI (Mạ đề)


Cuộc lữ đành thôi khép nửa chừng
Ơn trời gặp phải đám người dưng
Giờ đây bội nghĩa mời không đến
Thuở đó hàm ân mượn cũng mừng
Xót cõi nhân tình thân bỏ bụng
Xa đời lãng tử bạn quày lưng
Nhiều đêm ngấn lệ sầu tan chảy
Ngẫm kiếp phù sinh chẳng đặng đừng ./.

LCT O2/11/2O21
 
BÀI HỌA :
*****
Tòng Trần
NÊN ĐỪNG.
Tình yêu thấy vậy cũng vô chừng
Vẫn biết như vầy tội kẻ dưng
Lúc vội vàng đeo hồn mãi thỏa
Hồi trân tráo đổi dạ luôn mừng
Do ngày lãng tử nào ưng bụng
Tại buổi xuân thời đã ngắm lưng
Phải đợi già đi người mới rõ
Thành ra thất bại hãy nên đừng.
02/11/2021.
*****
Nguyễn Gia Khanh
LỠ LÀNG
Người đi thuở ấy mộng xưa chừng...
Rạn vỡ theo ngày tháng dửng dưng
Bữa ngóng trời đêm vừa định bỏ
Ngày trông bóng nhạn đã toan mừng
Bao lời nghĩa ái vơi đầy dạ
Nửa gánh ân tình trĩu nặng lưng
Chắc bởi chưa tròn duyên nguyệt lão
Đành thôi chuyện cũ phải nên đừng.
Nguyễn Gia Khanh
*****
Phượng Phượng
CHÚT KỶ NIỆM BUỒN
Mùa đông lại đến nhớ khôn chừng
Kỷ niệm xưa buồn cứ dửng dưng
Nhỏ ở cùng quê bày bỡn cợt
Thằng chung một lớp bảo vui mừng
Khăn quàng thuở ấy cài ngang cổ
Cặp sách hôm nào quảy dưới lưng
Những buổi về ngang đường đuổi bướm
Hồn xuân đẹp lắm cớ sao đừng/
NPP 02/11/2021
*****
Vĩnh Long
BẾN MƠ
Ngày xây dựng ngỡ chỉ non chừng
Nẻo ấy bây giờ bỗng tự dưng
Đẹp những màu hoa đầy phấn khởi
Ngời bao sắc cảnh thật vui mừng
Toà ngang lộng lẫy không còn lửng
Dãy dọc huy hoàng hết bỏ lưng
Đã chuyển đồi hoang thành phố thị
Làng xinh muốn quậy cũng xin đừng
Vĩnh Long
*****
Tiến Trịnh
NẢN CHÍ
Đành thôi cuộc lữ chỉ lưng chừng
Ước mộng nay rồi cũng dửng dưng
Vực thẳm rừng sâu lòng đã ngán
Nhà cao cửa rộng ý đâu mừng
Thêm vào ách buộc phiền tâm não
Rũ bỏ đai quàng nhẹ tấm lưng
Thoả mãn vui đời yên kiếp phận
Phù du huyễn ảo, mặc nên đừng./.
Trịnh Hùng Tiến, 02/11/21
*****
Dinh Tuan Minh
LẤP LỬNG
Bình phê xướng họa vẫn vô chừng
Đã gợi sao nàng cứ dửng dưng
Lão duyệt lời hay nhìn chẳng thích
Chàng khen ý đẹp hiểu đâu mừng
Làm hôm ả dỗi vì quay mặt
Khiến bữa cô hờn tại trở lưng
Nếu giữ ân tình nên thể hiện
Còn như giả bộ cũng mong đừng
Đinh Tuấn Minh
*****
Ngạn Bùi Xuân
. KIẾP PHÙ DU
Nhiều năm gặp gỡ hỏi xem chừng
Bạn hữu danh thành mới dửng dưng
Nghĩa nhạt tình phai nghèo chẳng đến
Hàn vi sớm muộn khổ không mừng
Đâu ngờ cõi tạm trơ lì tiếng
Cũng thể nơi trần nặng gánh lưng
Đoản kiếp phù du đầy tội lỗi
Rằng nên thức tỉnh bạc mau đừng .
Xuân Ngạn : 02.10.21
*****
Mặc Thế Nhân
Tưởng rằng đã quên, quên đi rồi không bao giờ nhớ nữa ... Tôi – cái thằng tôi, cái gã đã một lần vô tình bội bạc với nơi chôn nhau cắt rốn, hôm nay tìm về lại xứ sở của tuổi thơ, cái tuổi hoa hiền, tìm về với cái bến sông, với đám bạn chăn trâu sau những tháng ngày chạy theo đời cơm áo...
Nhưng ngày về chưa kịp sang sông, cô lái đò chưa kịp đẩy thuyền tách bến, tôi đã nghe lời trách móc trong tiếng nấc nghẹn ngào, trong sâu thẳm của dòng sông :
 “Cuộc lữ đành thôi khép nửa chừng
Ơn trời gặp phải đám người dưng...”
“Đám người dưng”...  Tôi cố dõi mắt theo mặt sông vắng, tôi cố tìm lời oán trách vang lên đâu đó dập dềnh trong con sóng miên man đuổi nhau đến vô cùng hay thẳm sâu dưới đáy sông buồn, nghe như  đau đớn lắm trong lời dỗi hờn “ Ơn trời gặp phải đám người dưng ”... Biết rằng một khi  ta  thốt lên “ Ơn trời ” là khi ta gặp được điều gì hài lòng mãn nguyện... thì mới cảm nhận được cái tận cùng, cái đau đáu trong lời tự vấn của Thạch Hãn “ Ơn trời gặp phải đám người dưng ” nó chua chát nhường nào ! Ai làm đau lòng Thạch Hãn là tại vì sao ? vì sao ư !
"Giờ đây bội nghĩa mời không đến
Thuở đó hàm ân mượn cũng mừng"
Có lẽ lời oán trách bắt nguồn từ đây, từ cái bội nghĩa của lòng người. Cũng đúng thôi ! Khi đã trải lòng với tha nhân,  tha nhân không cưu mang nỗi chút lòng biết ơn thì thôi lại còn đem lòng bội nghĩa : 
“Xót cõi nhân tình thân bỏ bụng
Xa đời lãng tử bạn quày lưng”
thử hỏi có buồn không !? có chán chường không ?
“Nhiều đêm ngấn lệ sầu tan chảy
Ngẫm kiếp phù sinh chẳng đặng đừng ./.
Thôi xin người về đi, xin mở lòng bao dung với bội bạc như dòng Thạch Hãn luôn bao dung chở những muộn phiền, những hàm oan, những linh hồn đã trầm mình nơi đáy sông này về biển cả. Xin người cùng tên với con sông đừng làm đau chính mình, làm đau lòng con sông xứ sở, hãy về nương náu vào những tứ thơ yên bình đừng làm dậy sóng mặt sông nữa, về đây mà rót chén tiêu sầu cùng bằng hữu...
Xin để lại đây tám câu thơ cho những mảnh đời vô tình bội bạc, xin được treo trên vách quán trọ cuộc đời mình  để biết đã có một lần về qua vực nhớ , xin chuốc đầy chung thi tửu và xin rót xuống nửa chén cơ cầu xuống dòng sông... 
Xe ôm tôi chở không nỗi cái BẠC BẼO TÌNH ĐỜI  của Anh về Thạch Hãn, về Quảng Trị và về quán trọ đời mình thật rồi ! cảm ơn thi hồ khách dạ !
Tèo xe ôm
TRÁCH GÌ CÁI NGÕ NHÂN GIAN
Về đi  cuộc mộng vẫn lưng chừng
Trách móc làm gì mấy kẻ dưng
Có nghĩa không sang thì mới tiếc
Vô ơn chẳng đến cũng nên mừng
Tao nhân mặc khách ưa thơ rượu
Tiểu tử cô hồn thích xỏ lưng
Nếu biết trần gian này vốn vậy
Thề non hẹn biển... miễn...xin đừng !