CHUYỆN VUI ĐẦU NĂM
Mụ nớ hôm tê mược trôộng quần
Ôông ngồi chỉ choọc cấy ni xuân
Dăn răng hả meẹng cười toe toét
Bọp trôốc bo tai nói tục tằn
Bựa túi dơ tay rờ trúng bụ
Đêm tề gác cẳng ngoéo choàng chân
Mần chi ôốc dôộc o răng rứa
Áo xôống khôông ưa cứ cổi trần ./.
LCT 08/02/2018
(Đây là bài thơ sử dụng phương ngữ của các tỉnh Trung trung bộ do đó có thể cỏ người sẽ không hiểu được . Mong các anh chị em từ Huế trở ra Nghệ An cảm nhận và đóng góp bài hoa nhé . Thân ái )
BÀI TẠM DỊCH
*****
Xin thay tựa là
RÁCH QUẦN
Mẹ đó hôm kia mặc thủng quần
Ông ngồi chỉ chọc cái nầy xuân
Nhăn răng hả miệng cười toe toét
Bóp óc vò tai nói tục tằn
Bữa tối đưa tay sờ trúng vú
Hôm kìa gác cẳng ngoéo bàn chân
Làm chi xấu hổ cô sao vậy
Áo mão không ưa muốn cởi trần./.
LCT Mồng 2 tết Mậu Tuất
*****
Dư Âm
TRƯỚC CẢNH XUÂN...!
Vài khi mệ nớ vãi trong quần,
Lão nọ che mồm trước cảnh xuân!
Ngã mắt đôi lần như mỏi cận,
Quờ tay mấy bận thể mong gần!
Bên đường định chững nom hoài cẳng,
Cạnh hẻm toan dừng ngó mãi chân!
Ảo não sao mà trông tệ thế,
Đằng mô cũng chẳng lột thân trần!!!
*****
Hữu Thiên Tạm dịch bài huynh Thạch Hãn
CHUYỆN HAI NGƯỜI
Mụ ấy hôm qua bị rách quần
Ông ngồi chỉ chỏ nó cành xuân
Khi hài lão há cười trơ trẽn
Nghĩ tiếu bà phang bựa tiện tằn
Bỡn cợt quờ tay va phải vú
Vui đùa quẹo cẳng đụng vào chân
Làm răng được sướng mà lơ hỉ
Lõa thể vầy đi khỏi tốn quần..😊😅
Nguyễn Lâm tạm dịch