VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2022

GIỌT NƯỚC MẮT BÌNH YÊN

GIỌT NƯỚC MẮT BÌNH YÊN


Đêm mưa tàn nghe gió nhả hương đau
Tình một kiếp nhạt màu quanh gối mộng
Biển lòng đêm ngập chìm chao đảo sóng
Bến nhân gian xao động một góc đời

Bóng nguyệt sầu đỉnh núi cũng chơi vơi
Tình biến mất những lời âu yếm cũ
Để hồn ta giữa mùa quên lạc thú
Lối thiên thu mưa rũ bụi phong trần

Chuông nhà thờ thánh thót giữa đêm ngân
Đời trầm mặc cảnh mộ phần nhang khói
Chiếc nệm cũ thấm buồn riêng một cõi
Thịt da non lại trói trái tim già

Giọt lệ buồn chưa đủ để phôi pha
Cơn sóng gió khó mượt mà trôi chảy
Chuyện trăm năm đã quá nhiều trái khoáy
Cảm thông ư ? Xin lạy đến muôn lần

Chẳng nợ nần sao nhắm mắt đưa chân
Màu dĩ vãng có nhạt dần tâm trí
Hay còn đó những lời tình ủy mị
Thấm sâu trong xương tủy mỗi con người

Thôi chẳng còn màu hoa trắng tinh khôi
Đành giữ lấy mảng bụi đời nham nhở
Vết hằn kia lẽ nào ta chẳng nhớ
Cuộc ngao du tan vỡ một con thuyền

Thôi xin người giọt nước mắt bình yên ...

LCT 22/O5/2O22


BÀI HOẠ :
*****
Sầu Riêng 

XA BẾN BÌNH YÊN

Ta lặng lờ hoang cảm một niềm đau
Thời gian đã đổi màu phiên ái mộng 
Trái tim dạt biển tình xưa cuộn sóng 
Cảnh phôi pha lay động giấc mơ đời 

Đây nỗi buồn chen lấn nặng mùa vơi 
Nơi thềm vắng tiếc lời thương vội cũ 
Miền xưa lạc cũng phai niềm vui thú
Thảm hồn mang úa rũ nửa cuộc trần 

Khúc ca lòng ai ngắt nhịp vang ngân 
Hương tình cũ xa dần theo mây khói
Ngàn trăn trở dáng hình nay còm cõi
Vệt sầu như đang trói mảnh thân già 

Giấc mộng đầu khi đã nhạt màu pha 
Lời yêu vỡ chẳng mặn mà tuôn chảy
Mảnh tình ái giũ trôi theo dòng xoáy
Khoắng cơn mê đưa đẩy xót bao lần

Chốn xưa thề lê bước mỏi mòn chân
Xuôi tầm mắt bỗng gần trong tâm trí 
Khung cảnh vãn tím dần trong ủy mị 
Thấu điêu linh tủi lụy đến nao người 

Giọt lệ tàn chôn giấc mộng tinh khôi 
Làm lay lắt một mảnh đời nham nhở 
Ngàn thu vọng vẫn còn đây giọt nhớ 
Bến tình xưa thôi lỡ một con thuyền

Phiên mộng tàn nơi ấy chả nào yên...

Sầu Riêng: 22/O5/2O22
*****
Phượng Phượng 
GIỌT LỆ CHIỀU

Cơn mưa chiều rụng xuống bến thương đau
Miền dĩ vãng nát nhàu bao giấc mộng 
Thuyền bỏ bến xuôi theo từng ngọn sóng
Gió đi hoang lơi lỏng nắng hiên đời

Nếu anh là ngọn núi giữa đêm vơi
Em mây trắng ngập trời quê xóm cũ
Manh vườn nhỏ có ngàn hoa vui thú
Bướm ong bay vần vũ giữa đời trần

Chuông giáo đường vừa trỗi tiếng trong ngân
Khúc kinh liệm đen dần theo ngọn khói
Em thờ thẫn đứng nhìn trăng một cõi
Xót xa treo trên mấy lõi thông già

Dấu ngựa mòn năm tháng dẫu phôi pha
Người về đó nước mắt ngà đang chảy
Tiếng lòng em chợt buồn đêm gió khoáy
Góc riêng tư xin hãy khóc đôi lần

Con đường chiều bén gót nặng đôi chân
Bờ nắng tắt lịm dần theo tâm trí
Căn nhà nhỏ một thời nuôi mộng mị
Biết bao năm tri kỷ của đôi người

Dấu bụi hồng xưa một sớm nguyên khôi
Còn bỏ ngỏ những lời than trách nhở
Kể từ độ xa người em mãi nhớ 
Phút chia ly dang dở bến quên thuyền

Sân si này thôi hãy cứ nằm yên/

NPP 22/05/2022
*****
Trần Đình Tấn 
Khi buồn cũng lướt chút phây
Thơ Huynh bạn hữu chất đầy yêu thương
Đệ không cưỡng nỗi lệ thường
Bỏ quên đôi mắt nặng vương mấy lời
Hứa lòng sẽ mãi đừng chơi
Nhớ thương Huynh lắm lệ rơi mấy dòng; như au:

TÌNH ĐẦU DANG DỞ

Mối tình đầu dang dở buổi chiều đau
Kỉ niệm này nát nhàu trong giấc mộng
Vẫn ấm ức lệ dâng trào nổi sóng
Trái tim ai cứ chao động suốt đời

Dẫu cuộc tình ngang trái chẳng hề vơi
Người yêu ấy tuyệt vời không thể cũ
Đâu dễ quên những đêm ngày vui thú
Phận duyên ơi nhắc nhủ thế gian trần

Tiếng chuông chùa hay tơ nguyệt vang ngân
Nghĩa mặn nồng nay xa dần mây khói
Em với anh mỗi người êm một cõi
Mái nhà tranh no đói đến khi già

Bát chè xanh ngày ấy nỏ ai pha
Đêm lạnh lẽo nhạt nhoà như mưa chảy
Chiếc gối đơn có còn chi để khoáy
Đứa con thơ đâu dạy dỗ mấy lần

Tìm thăm nàng lê gót những bước chân
Lục ân ái xa dần trong não trí
Dáng ai xưa nét ngời bên thuỳ mị
Cái yêu thương dung dị đến hơn người

Để xuân tàn sao vẫn cứ còn khơi
Khỏi than phận khi một thời bỏ nhở
Nước đã cạn bến ưa gì gợi nhớ
Cũng một thời ăn ở sát bên thuyền

Ta chỉ còn thơ với chút tĩnh yên