VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2020

NÓI VỚI EM

NÓI VỚI EM 


Em có về thăm lại phố mùa đông
Tìm lại chút hương nồng năm tháng cũ
Lối mòn xưa mây đen buồn quyến rũ
Sóng xôn xao ấp ủ bến trăng tàn

Cột khói buồn treo nỗi nhớ miên man
Hàng liễu rũ đêm ngàn vi vút gió
Cánh đồng quê tươi xanh màu lá cỏ
Vẫn chênh chao đây đó cảnh mưa nguồn

Em có về thăm lại nắng đầu thôn
Bờ tre cũ nay chẳng còn che gió
Mái nhà tranh thô sơ từ thuở nọ
Cũng lên ngôi bằng ngói đỏ tươi màu

Vạt lúa vàng ướp sẵn cả hương cau
Đời mẹ vẫn nghiêng gàu đêm tát nước
Gió mùa thu vây quanh chiều mà mượt
Khói bay cao lã lướt bóng xanh dừa

Em có về thăm lại xóm nghèo xưa
Đời trầm mặc với hai mùa mưa nắng
Bến đò ngang cha một thời bình lặng
Dòng sông xanh xa vắng nắng nghiêng chiều

Góc tình sầu sớm tối mãi cô liêu 
Đời bạc nhược bao điều chưa nói hết
Cũng là lúc cuộc tình trường mỏi mệt
Buồn không em tha thiết một khung trời

Anh chẳng hề ưa chót lưỡi đầu môi
Tình thuở ấy xa rồi trong đáy mắt
Cũng là lúc lòng người đang nhỏ nhặt
Cuộc riêng tư vết cắt nhói tim lòng

Thôi chẳng còn gì nữa để mà mong
Ngày nắng tắt đêm một vòng lẩn quẩn
Nỗi niềm riêng biết bao điều gay cấn
Thi em ơi chẳng phải bận tâm gì ./.

LCT 13/11/2020
BÀI HỌA :
*****
NGÀY KHÔNG NHAU

Nhớ một thời nơi ấy cảnh mùa đông
Dòng nước vẫn lớn ròng con sông cũ
Thời gian trôi lòng em sầu ủ rũ
Muốn cùng anh ấp ủ mộng canh tàn

Những khi buồn bên ngọn nến sầu man
Ngồi mê hoặc giữa mây ngàn trăng gió
Câu yêu thương những lần trên bãi cỏ
Giờ xa xôi đâu đó sóng vơi nguồn

Lũy tre già nghiêng ngã phía đầu thôn
Cũng héo hắt thả hồn theo tiếng gió
Em ngồi đây chờ anh từ buổi nọ
Trăng bơ vơ lối nhỏ sáng muôn màu

Em mơ màng cùng ruộng lúa nương cau
Bờ cỏ dại tươi màu ươm giọt nước
Gió mùa thu lơi tóc chiều mà mượt
Bóng mây đen lã lướt bóng xanh dừa

Em đi về con phố nhỏ ngày xưa
Tìm giọt nhớ hôm chờ hương sớm nắng
Bóng thời gian đã chìm vào khoảng lặng
Dòng sông xanh xa vắng nắng loang chiều

Bước chân về qua xóm nhỏ cô liêu
Ngày nhạt nhẽo bao điều chưa nói hết
Thẫn thờ nghe con tim rời rã mệt
Lòng miên man tha thiết một góc trời

Dang dở rồi câu nói ở đầu môi
Em đau đớn dỗi đời qua nước mắt
Tình trái ngang còn đâu mà góp nhặt
Buồn bao đêm quặn thắt vết thương lòng

Thôi chẳng còn hoài bảo với niềm mong
Dù vương vấn nhưng đôi lòng quanh quẩn
Nước mắt rơi những đêm buồn gay cấn
Cuộc trăm năm thơ thẩn có vui gì/

NPP 13/11/2020
*****
EM SẼ VỀ...

Bậu sẽ về đúng dịp tiết trời đông
Cùng nếm trải hương ấm nồng tình cũ
Dẫu lá rụng thân có gầy cành rũ
Nguyện thề xưa vẫn ủ bóng nguyệt tàn

Triền đê dìu em ruổi nghĩ lan man
Bầy bướm dỗi bung đàn vì cuộn gió
Màn sương ngủ mơ màng trên lối cỏ
Đám bèo trôi như rỏ lệ theo nguồn

Rặng dừa xanh hiện thấp thoáng đầu thôn
Dòng sông trải thổi hồn quê bởi gió
Lời ru vọng ngân xa từ thuở nọ
Bến chênh chao trăng lấp ló hoen màu

Bụi trầu thưa quyến luyến vịn hàng cau
Góc sân nhỏ rêu nhàu bao giếng nước
Khoảnh vườn cũ vắng người đâu có mượt
Lũ ong chao lả lướt nuối hoa dừa

Bậu sẽ về lưu lại mái nhà xưa
Bên xóm nhỏ cảnh bộn thừa mưa nắng
Thiếu hình mẹ, chỉ khung trời vắng lặng
Tiếng cha yêu văng vẳng dội hiên chiều

Đêm khuya sầu thảng thốt giữa hoang liêu
Vầy kỷ niệm theo cánh diều chửa hết
Bao trăn trở day tâm lòng rã mệt
Để lời than thống thiết thấu chăng Trời?

Em chẳng còn nhớ lệ thấm làn môi
Tay ai vuốt vỗ về đôi khóe mắt
Thì anh hỡi niềm xưa tìm góp nhặt
Viết nên trang tình sử nhói tâm lòng

Thôi cũng đành để nỗi nhớ niềm mong
Trầm dĩ vãng trôi theo dòng nước quẩn
Thà mai một chẳng còn ai lấn cấn
Trách chi yêu gây hấn nữa hay gì?

0530 H,13/11/2020
Thái Chung 
*****
Nguyễn Gia Khanh
LỜI CUỐI CHO EM

Ta một mình đứng lặng dưới trời đông
Chén độc ẩm men rượu nồng quán cũ
Bàn tay lạnh nhớ tóc mềm buông rũ
Hương bưởi xưa mãi ủ giấc mơ tàn

Làn môi nào thuở ấy khẽ mơn man
Giờ chát đắng khi đời ngàn sương gió
Ta vẫn kẻ tay gươm cùn gót cỏ
Nên mơ chi chốn đó gác son người

Ta một mình đứng lặng ngóng chiều thôn
Bờ đê cũ lời yêu còn bỏ ngỏ
Con bướm lạc nơi vườn hoang dạo nọ
Bỗng ngẩn ngơ nhìn hoa đỏ phai màu

Đành lỡ làng mẹ đợi úa mùa cau
Bến sông cũ nay đục ngầu trăng nước
Bỗng chợt nhớ tóc ai dài óng mượt
Chiều hắt hiu nghe gió lướt hiên dừa

Ta một mình nhặt nhạnh mảnh tình xưa
Đã tơi tả sau bao mùa gió nắng
Trái tim nhỏ thôi cũng đành im lặng
Giấc mơ hoa hồn đã vắng bao chiều

Thương con đò còn đợi bến hoang liêu
Cho sóng cuốn những điều chưa kể hết
Ân ái ấy rong ruổi đà thấm mệt
Trong cô đơn ai thảm thiết kêu trời!

Rượu đã tàn men đắng vẫn tràn môi
Nghiêng đáy chén trăng nát rồi trong mắt
Những mảnh vỡ ta nghẹn ngào góp nhặt
Tình nhân ơi! Sao nỡ cắt chia lòng

Giấc mơ hồng từ đây hết chờ mong
Bao kỷ niệm buông theo dòng xoáy quẩn
Lời thề cũ thôi chẳng còn vương vấn
Người xưa ơi! Lòng chớ bận thêm gì.

Nguyễn Gia Khanh
*****
Nguyễn Thế An
TA CÒN NỢ NHAU

Chén tiêu sầu bớt quạnh quẽ đầu đông
Rượu hoàng hoa vẫn nồng hương ướp cũ
Thu bỏ đi làm liễu buồn, liễu rũ
Nỗi mong nàng ủ ấm những canh tàn.

Giấc mộng du tràn ý nghĩ lan man 
Bay lãng đãng hơi ngàn, thây kệ gió
Đậm heo may rét dài xơ xác cỏ
Về đi em, chỗ đó đợi ta - nguồn.

Gửi nhớ tình trúc mã ở cô thôn
Em buốt lạnh mà anh còn hẹn gió
Ở nơi ấy đòi cái này cái nọ
Má không thoa son cũng đỏ thắm màu.

Ai thẹn thùng liếc nhũ quả cau
Rồi vội vã vò gàu như vuốt nước 
Lúa con gái đương thì mướt mượt 
Mây lang thang bay lướt ngọn cây dừa.

Chẳng quên ngày lam lũ thuở chưa xưa
Mới vỡ ruộng phơi mùa hoang hoải nắng
Chiếc lá rơi rồi chìm trong ắng lặng 
Sương phủ dần cảnh vắng ngả sang chiều. 

Dẫu hoàng hôn đổ xuống bóng tịch liêu
Vành kim ô nhiễu điều che chửa hết 
Vó ngựa rã rời đường xa thấm mệt 
Mà thơ đâu nhất thiết lạc phương trời.

Giọt nào rơi nêm mặn chát vành môi
Kỷ niệm tuột qua rồi đau khóe mắt
Bụi trần gian chẳng ai thèm góp nhặt
Cứ dầy lên chia cắt được sông lòng.

Trí tưởng tượng gợi nỗi nhớ niềm mong 
Luẩn quẩn hoài lại thêm vòng luẩn quẩn 
Sóng lãng tử cuốn theo đàn lân cấn
Nợ về nhau, mấy bận trả nhau gì.

Nguyễn Thế An
*****
Ngọc Bích
EM SẼ VỀ ....

Em sẽ về khi tuyết rã tàn đông 
Chiều viễn xứ nhớ hương nồng Xuân cũ 
Rồi năm tháng bao mùa thương quyến rũ 
Hạ xôn xao ước mộng ủ không tàn 

Khơi tâm hồn cảm xúc quyện mơn man 
Con phố cổ xoay ngút ngàn chiều gió 
Sương rớt nhẹ long lanh từng lọn cỏ 
Thấm thoắt thoi xa nơi đó thương nguồn 

Em sẽ về thăm gốc gạo đầu thôn 
Ngày xưa ấy chắc không còn diều gió 
Ta dìu bước như ngày xưa lúc nọ 
Kề bên nhau chùm hoa đỏ khoe màu 

Anh vẫn đùa bảo em hãy chờ cau 
Bên giếng cổ nâng tay gàu kéo nước 
Gội bồ kết mái tóc đen và mượt 
Cảnh chiều quê mây lả lướt hàng dừa 

Đêm hạ huyền da diết nhớ ngày xưa 
Quê hương mẹ rõ bốn mùa tươi nắng 
Có những lúc tâm hồn như chết lặng 
Giữa mênh mông vạt nắng chiếu xiên chiều

Em sẽ về xoã hờn tủi hoang liêu 
Xây đắp lại với những điều chưa hết 
Trong tâm thức chẳng bao giờ thấy mệt 
Bởi niềm tin còn tha thiết muông trời 

Em sẽ về nếm vị ngọt hôn môi 
Đêm huyền diệu bao Xuân rồi mỏi mắt 
Từng cơn khát trái tim yêu góp nhặt 
Lửa tình yêu không thể cắt chia lòng 

Em sẽ về thỏa bến hẹn chờ mong 
Dẫu khoảng cách là cung vòng đan quẩn
Anh hãy đợi khoảnh khắc tràn hưng phấn 
Quyện hồn nhau chẳng chút bận lo gì ...

Ngọc Bích : 13 . 11 . 2020 .
*****
EM HÃY VỀ....

Em hãy về sưởi ấm mộng mùa đông 
Dìu hạnh phúc ân nồng qua ngày cũ 
Khép buồn khổ cô đơn trầm bóng rũ 
Thắm duyên mơ mãi ủ khó hoen tàn

Sợi nhớ bừng tuôn dạ thấm mê man 
Niềm xa tủi vạn ngàn thương gọi gió 
Vầng trăng lỡ bóng tàn phơi ngọn cỏ 
Vạt sương rơi còn đó đổ chan nguồn 

Em hãy về hong bước giữa làng thôn 
Khi tình vẫn mong còn theo ngọn gió 
Từng đêm vắng giấc mờ bôi cảnh nọ 
Bóng hoang sơ nhạt bỏ úa gam màu 

Hương nắng chiều ủ vội lối hàng cau 
Bên thềm giếng khơi gàu ai dội nước 
Gió Thu hát nghe êm vần thắm mượt 
Nhìn trời đan mây lướt dưới rặng dừa 

Em hãy về chăm chuốt cuộc tình xưa 
Dù chia cách khơi mùa mưa với nắng 
Tim gắng giữ ái nồng trong trầm lặng
Niềm yêu ru đâu vắng buổi ban chiều 

Vơi ngõ hồn lẻ quạnh giữa hoang liêu 
Rằng ái nguyện muôn điều đâu tỏ hết 
Trang mộng lỡ giấc tàn nghe mỏi mệt 
Tiếng thương xa thảm thiết ủ mây trời 

Anh mãi thời say đắm sắc hường môi 
Niềm mê mẩn vương rồi trên ánh mắt
Manh niệm ước sẽ luôn còn góp nhặt 
Giữ mùa duyên chẳng cắt mối tơ lòng 

Em nhé..! Về thêu vẹn nỗi niềm mong 
Rồi buông giũ một vòng xưa lẩn quẩn
Gom hạnh phúc khi ngày vui hiệp cẩn 
Sưởi thềm đông chẳng bận giá đơn gì.

Sầu Riêng: 13/11/2020