MUỘN MÀNG
Thiển nghĩ nào mong cưới được nàng
Nhưng lòng vẫn thế mộng hoài mang
Chờ ư ? Phải đến ngày trăng rụng
Đợi hử ? Từ khi gió ngã vàng
Đã biết duyên đời không phẳng lặng
Đang buồn cuộc sống chẳng bằng ngang
Tình như vạt sóng chiều xao lãng
Giữa ánh hoàng hôn đỏ muộn màng ./,
LCT 10092017