VINHTHIENTUONG.BLOGSPOT.COM HÂN HẠNH CHÀO ĐÓN CÁC BẠN !
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lục bát. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lục bát. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 28 tháng 2, 2024

QUÊ HƯƠNG NGÀY ẤY-BÂY GIỜ

QUÊ HƯƠNG NGÀY ẤY - BÂY GIỜ


Xôn xao cánh én ngang trời
Chiều đang tắt nắng nhớ lời mẹ ru
Xuân buồn một cõi thiên thu
Nhớ quê xưa sớm sương mù rã sân

Nhạt nhoà những tiếng chuông ngân
Bến hoang liêu sóng xa gần đảo chao
Bóng tre khuất lối ra vào
Em thơ thẩn đứng bên rào đợi ai

Dịu hiền tóc xoã ngang vai
Dáng xuân xanh miếng trâm cài nét duyên
Môi xinh má lúm đồng tiền
Chẳng hề son phấn nhưng nghiêng gánh tình

Nặng lòng hai chữ nhục vinh
Bàn tay khối óc mong mình tạo ra
Thật thà chẳng chút điêu ngoa
Lối quê quen cảnh mặn mà gió sương

Em đi đẹp cả phố phường
Em về rộn cả con đường nắng mơ
Đẹp màu áo trắng nên thơ
Thuở quê trưa sớm lượn lờ bướm hoa

Mẹ ngồi ngắm bóng mây xa
Ngắm quê hương buổi nắng tà đỏ sân
Ngắm con sông nước trong ngần
Ngắm chiều hoang với bức tranh ngọc ngà

Không còn những cảnh xót xa
Nồi cơm khoai độn chén cà dầm tương
Không còn một nắng hai sương
Nhà xinh có mẹ - em thường bên nhau

Đẹp tình làng trước xóm sau
Vườn hoa xuân vẫn muôn màu thắm tươi
Tôi em ấm mảnh môi cười
Người bên người sống cuộc đời ấm no ./.

LCT 28/O2/2O24









Thứ Năm, 8 tháng 2, 2024

MỜI EM VỀ THĂM QUÊ TÔI

MỜI EM VỀ THĂM QUÊ TÔI


Mời em về với quê tôi
Xuôi dòng Vĩnh Định lở bồi tháng năm
Vẫn con nước đổ đêm rằm
Vẫn vầng trăng tối xa xăm bóng mờ

Vẫn làn mây quyện hồn thơ
Nắng soi chung giữa đôi bờ nhớ nhung
Bến xưa khắc mối tương phùng
Bờ lao xao sóng muôn trùng nhớ nhau

Đẹp chiều gió lướt hàng cau
Mồ Chương nắng trải muôn màu thắm tươi
Môi xinh em nở nụ cười
Đón xuân về với đất trời tự do

Cuộc đời áo ấm cơm no
Chiều xôn xao những cánh cò đảo sương
Vườn ai kín cổng cao tường
Mồ Cao mộng giữa đêm trường gió ru

Cửa Rào khúc hát ngàn thu
Lá ngân nga cảnh trăng lu cuối mùa
Chợ Đình rộn tiếng trống khua
Mồng ba tết lại thi đua vấn bàn

Đình làng tế tự cầu an
Mõ chiêng nhộn nhịp dân làng viếng thăm
Người từ muôn dặm xa xăm
Về chung lễ hội nhập nhằng đông vui

Rộn ràng kẻ tới người lui
Chờ trong đôi mắt ngọt bùi xẻ chia
Trời xuân đẹp lối vai kề
Cùng nhau tay bắt vỗ về hỏi han

Cuối dòng sóng cũng mênh mang
Cửa Chùa đêm ánh trăng vàng lãng du
Xa xa Dường Bạn trắng mù
Nào quên Cồn Bói mưa ru trắng trời

Đây miền Đông Bội quê tôi
Đường đi nẻo đến đắp bồi phù sa
Vườn Nương Hoang lúa mượt mà
Niềm đau xưa cũng phôi pha tháng ngày

Mời anh chị hãy về đây
Bích La Đông lịch sử dày vẻ vang
Vẫn ca khúc hát khải hoàn
Điểm tô trang sử huy hoàng ngàn xưa ./.

LCT O8/O2/2O24
29/12 năm Quý Mão

Thứ Hai, 18 tháng 12, 2023

LỜI CẢM TẠ

LỜI CẢM TẠ


Ngày vui thượng thọ qua rồi
Hôm nay lão có mấy lời tạ ơn
Biết rằng trễ cũng còn hơn
Vì trên cõi ảo chớ hờn trách nhau

Câu thơ anh tặng xanh màu
Lời chúc chị viết trước sau nghĩa tình
Bạn hiền nét chữ tươi xinh
Cô em gửi gắm tấm hình mê ly

Đường thi anh hoạ phẳng lỳ
Mấy chùm hoa ảo không chi bằng tiền
Nhưng mà sướng cũng như điên
Mấy mâm kem bánh đắt tiền không mua

Lựa trên trang mạng có thừa
Cũng chúc cũng tặng có thua gì nào
Mừng ngày sinh nhật lên sao
Chín mươi năm tuổi lẽ nào vong ân

Xin người nhận chút tình thân
Lão xin gửi giữa bụi trần mênh mông
Tình người là một dòng sông
Già xin ghi mãi trong lòng thế thôi ./.

LCT 18/12/2O23
BÀI HOẠ:
*****
KHÔNG LÀ GIẤC MƠ

Em như chiếc lá vàng rơi
Xuôi theo ngọn gió chơi vơi cuối trời
Bỗng nghe thương nhớ một thời
Chiều Thu năm ấy hẹn lời trăm năm.

Bây giờ người đã xa xăm
Bao mùa Thu vẫn biệt tăm chốn nào?
Lá vàng điểm sắc hanh hao
Lối xưa trống trải chênh chao bóng chiều.

Tuổi ngây thơ bước vào yêu
Nào ai biết trước sẽ nhiều đắng cay
Hồn nhiên tay nắm bàn tay
Dìu qua lối mộng ngập đầy sắc hoa.

Ngờ đâu tình cũng bay xa
Từng đêm nước mắt nhạt nhoà trong tim
Bao năm em vẫn đi tìm
Trong mơ mộng thoả nỗi niềm nhớ nhung.

Những vần thơ lẻ mông lung
Thành dòng ký ức tận cùng trong ta
Thu về, Thu sẽ đi qua
Gió đưa chiếc lá bay xa cuối trời.

Thân em lạc giữa dòng đời
Tìm trong kỷ niệm bóng người mình thương
Một đời dãi gió dầm sương
Hoá thành chiếc lá vô thường tàn Thu.

NPP 18/12/2023
*****
Trần Đình Tấn
MỪNG HUYNH THƯỢNG THỌ

Biết huynh thượng thọ vui rồi
Để làm nhạc trưởng cho đời cảm ơn
Sáng ra trút giận bỏ hờn
Chỉ còn ong bướm mãi vờn bên nhau

Người là cây quả tươi màu
Gửi cho bạn hữu trước sau vẹn tình
Tuổi già thơ ngọt ngào xinh
Rượu ngon mấy hũ một mình nâng ly

Đường thi lục bát chai lỳ
Mà ai đã có cần chi lắm tiền
Vẫn nhiều người muốn thành điên
Thưởng thức câu dịu câu hiền muốn mua

Bởi bao thể loại dư thừa
Rồi đem trải thảm em ưa kiểu nào
Tiếng tăm bay vút trời sao
Bên dòng Thạch Hãn thuở nào trao ân

Cõi ảo giống tựa người thân
Vẫn yêu vẫn quý mọi lần ngóng trông
Đời là như thể bờ sông
Để ôm nguồn nước mát dòng nào thôi./.
18/12/2023

Thứ Ba, 3 tháng 10, 2023

CHỈ CÒN ...

CHỈ CÒN...


Chỉ còn đêm với ta thôi
Chỉ còn ta với nỗi đời đắng cay
Chỉ còn một đám mây bay
Chỉ còn thu với cuộc ngày dối gian

Chỉ còn mấy giọt mưa tan
Chỉ còn bong bóng rã làn cuối sân
Chỉ còn một áng phong vân
Chỉ còn trăng trả nợ nần bến xưa

Chỉ còn chiếc lá vàng đưa
Chỉ còn một đám sao thưa tắt dần
Chỉ còn mỗi tiếng chuông ngân
Chỉ còn sương sớm vũ vần bến quê

Chỉ còn trắng một bờ đê
Chỉ còn nỗi nhớ đêm về chưa nguôi
Chỉ còn một bóng chiều trôi
Chỉ còn ta với đêm ngồi nhớ nhau ./.

LCT O3/10/2O23
BÀI HOẠ :
*****
Hà Ngân 
Nên là hẹn đến kiếp sau ?
Nên là ta cố gặp nhau một lần
Nên nào cứ phải ngại ngần
Nên là lỡ hết một lần ái ân

Nên thôi hãy bớt bâng khuâng
Nên ngồi dưới bóng vầng trăng tỏ tình
Nên vui trong chữ an bình 
Nên vai dựa đón bình minh rạng ngời 

Nên ta cũng có đôi lời
Nên là tri kỷ ngàn đời khó phai
Nên lòng đã gởi về ai
Nên hoài vẫn cứ đêm dài đợi mong

Nên người đọc hết mấy dòng
Nên là tái bút đỡ trông nhe người...
*****
Tiến Trịnh 
ĐÊM BUỒN ...

Đêm buồn chỉ với trăng thôi
Đêm buồn rượu đắng men đời sầu cay
Đêm buồn mây cũng thôi bay
Đêm buồn nhân thế vơi đầy trần gian

Đêm buồn muôn nỗi hợp tan
Đêm buồn lá rụng võ vàng đầy sân
Đêm buồn sâu thẳm tinh vân
Đêm buồn lưu luyến phong trần thuở xưa

Đêm buồn nhớ buổi đón đưa
Đêm buồn bạn hữu lưa thưa vơi dần
Đêm buồn vẳng tiếng đàn ngân
Đêm buồn nhớ mẹ tảo tần dáng quê

Đêm buồn sóng vỡ bờ đê
Đêm buồn ngờ nghệch muôn bề khôn nguôi
Đêm buồn, buồn mãi không trôi
Đêm buồn bến vắng thuyền rời không nhau.

Trịnh Hùng Tiến
03.10.23
*****
Phượng Phượng 
GIỌT LỆ ĐÊM

Đêm trôi lệ đắng tình sầu
Gió hiu hắt thổi mép cầu sóng chao
Câu hò gởi tiếng tâm giao
Lạnh lùng nghe tiếng thơ trào nhói tim

Canh khuya ngõ vắng im lìm
Tự tình ai khóc lòng thin thít buồn
Một vùng đêm trắng mưa tuôn
Em ngồi khơi mãi ngõ hồn qua đêm

Mơ xin một khoé môi mềm
Lửa lòng hâm nóng trăng êm cuối mùa
Giật mình nghe tiếng chèo khua
Cuối bờ gió đuổi mây lùa qua song

Giọt tình treo giữa hư không
Gối buồn nay thả theo dòng nước trôi
Khói sương nghi ngút trên đồi
Cỏ hoang lẫn khuất tim sôi mấy lần/

NPP 03/10/2023
*****
Vũ Như Cẩn 
.        CÒN CHI..HAY..HẾT RỒI.!♡
                   *****..♡..*****
         Còn chi đêm tối thuở nào 
  Còn chi ngày mới vào đời không may
        Còn chi mơ mộng đắm say 
  Còn chi nghịch cảnh của ngày bất an 

           Còn chi mưa lệ phai tàn 
  Còn chi hình bóng của nàng phân vân 
             Còn chi cử chỉ ân cần 
  Còn chi trìu mến duyên phần lúc xưa

           Còn chi cái võng nhẹ đưa
   Còn chi dáng nhỏ ban trưa thật gần
            Còn chi hạnh phúc ái ân 
Còn chi buổi sớm bâng khuâng hẹn thề

          Còn chi trăng sáng miền quê 
        Còn chi đường cũ đi về sánh đôi
             Còn chi lẻ bạn thuyền trôi
       Còn chi bến nước ta ngồi đợi nhau ./.

O3/10/2O23 Vũ Như Cẩn 
*****
Anh Đình Diệm 

CÒN ĐÂY…
Còn đây ta với mình thôi
Còn đây duyên nợ giữa đời bùi cay
Còn đây nắng nã mưa bay
Còn đây chung cuộc tháng ngày trần gian
*
Còn đây ấm lạnh hợp tan
Còn đây ngọt đắng theo làn si sân
Còn đây chiếc bóng phù vân
Còn đây vay trả nợ nần duyên xưa
*
Còn đây bao nỗi niềm đưa
Còn đây năm tháng mỏng thưa xa dần
Còn đây  tiếng vọng đêm ngân
Còn đây nắng trải xuân vần trời quê
*
Còn đây ánh nguyệt triền đê
Còn đây kỷ niệm theo về nào nguôi
Còn đây bến cũ bèo trôi
Còn đây mái lá ta ngồi  nhớ nhung .
HƯƠNG THỀM MÂY 3.10.20
*****
Nguyễn Ngọc Yến
MÌNH TA!

Mình ta với mộng mà thôi
Mình ta còn lại với đời chịu cay
Mình ta Én cũng vẫn bay
Mình ta đơn lẻ mỗi ngày dương gian.

Mình ta ngắm cảnh mây tan
Mình ta nuối cánh hoa tàn trong sân
Mình ta nhớ cảnh phù vân
Mình ta xin trả nợ dần ngày xưa .

Mình ta đâu dám đong đưa
Mình ta nghe tiếng rao thưa lịm dần
Mình ta với tiếng sáo ngân
Mình ta mỗi tối xoay vần nhớ quê.

Mình ta vắng cả triền đê
Mình ta nỗi nhớ khuya về sao nguôi
Mình ta ngắm mảnh trăng trôi
Mình ta lại nhớ khi ngồi bên nhau!

Nguyễn Ngọc Yến
HN 3.10.2023
*****
Lê Minh
SÔNG QUÊ

Đêm mòn chỉ một mình thôi 
Ngồi trông sao rụng nghe đời bỗng cay
Ngoài biên cụm lá vàng bay
Thu còn vương vấn chuỗi ngày thế gian

Trên thềm sương muộn đã tan
Bóng mây thơ thẩn đôi làn trước sân 
Xuân qua thu tới bao lần
Mà chưa trả hết nợ nần thuở xưa 

Còn mô cái buổi đón đưa
Chiều nghiêng vạt nắng song thưa lịm dần
Giờ mê những tiếng sáo ngân
Đêm trăng nghe tiếng gió vần vũ quê

Hoài thương dáng nhỏ triền đê
Bao năm lưu lạc ước thề chẳng nguôi 
Chiều ni lặng ngắm bèo trôi
Sông quê vẫn đẹp như hồi thương nhau 
LM

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2023

BẤT NHÂN

BẤT NHÂN 


Chẳng lẽ nhà ta hết sạch bò
Sao nhờ cậy hắn để dời kho
Nhìn ông kiệt sức dù to cẳng
Nghĩ cụ còi xương bởi yếu giò
Ruột đổ khi trèo lên giữa dốc
Thân ì dạo ngã xuống cầu đo
Buồn manh thế sự già nhân ngãi
Khéo vẽ vời khi vặn cổ cò ./.

LCT 1O/O7/2O23 
BÀI HOẠ :
*****
Tòng Trần
CUỘC SỐNG XƯA VÀ NAY

Ngày nay có ruông chẳng trâu bò 
Bởi máy thay rồi gạo đẫy kho
Phú hộ thời kia nằm dãi cẳng
Người dân bữa nọ đứng co giò
Êm mùa trả nợ thầy đong đếm 
Rỗi vụ trao tiền chúng khỏi đo
Hợp tác giờ đây nhờ Phủ Xã
Đầy cơm bộn thóc khỏe thân cò.
10/7/2023.
*****
Le Minh

TRÁCH PHẬN

Giờ đây chẳng chó lại trâu bò 
Cảnh lũ tham tàn vét sạch kho
Những dạo mưa tràn nên thấp cẳng
Nhằm  khi bão cuốn vội cao giò
Em tìm mượn nghĩa hoài suy tính
Bậu hỏi vay tình mãi đắn đo
Trách phận ta hèn không hiểu nỗi
Làm thinh để chúng quậy thân cò 

LM
*****
Trần Đình Tấn
PHẬN CÒ

Nhớ gã gồng lưng chịu để bò
Hôm rồi tự kéo của vào kho
Chùn xương dạ đói làm run cẳng
Rã gối hồn kêu chỉ khuỵu giò
Bởi lão ôm tiền khi trộm bốc
Do nàng hết của bữa sầu đo
Thầy quan sướng cả đời đâu nghĩ
Phận tớ làm dân mãi cảnh cò./.
10/7/2023
*****
Đối hoạ cùng Trần Đình Tấn 
MỤ KHUYÊN

Nhiều đêm mụ bảo ráng leo bò
Của thặng dư đừng giữ cứng kho
Họ cũng vầy thôi bài vuốt cảng
Mình như vậy nhé cảnh ôm giò
Say vùng núi trọc chờ ông dẫy
Sướng khoảnh ao lầy đợi lão đo
Nghĩ chuyện trời cho đừng bỏ sớm
Vì tôm tép nọ chẳng riêng cò ./.

LCT
*****
Hoạ đối của Trần Đình Tấn
TỪNG ĐÊM

Từng đêm vợ lão cố chui bò
Ngó thử ông còn đợi giữa kho
Bữa đó nàng ưa người đụng cẳng
Ngày đây chị muốn gã nâng giò
Vui cùng nhịp thở mời nhau gãi
Để dịp mưa tràn giữ súng đo
Tuyệt cảnh tầng mây nào mãn sớm
Vài canh chửa đã với chim cò
10/7/2023
*****
Phượng Phượng
VẦNG TRĂNG CÔ ĐƠN

Vầng trằng giữa bến ngẩn ngơ bò
Nẻo mộng duyên buồn phải xếp kho
Những buổi đơn lòng đau cặp mắt
Nhiều hôm lẻ bóng lạnh đôi giò
Thơ tình mấy thuở vào đêm đếm
Nét chữ bao chiều mượn thước đo
Vẫn đó mùa xuân về trước cửa
Mà em một kiếp mỏng thân cò/

NPP 10/07/2023
*****
Đăng Khoa Lê
.            THÂN NHÀN

Hèn thân sức mỏi lấy chân bò
Đáng nhẽ ra mình đã nhập kho
Dậy sáng ông hờn kêu yếu cẳng
Vào đêm thiếp dận nói non dò
Công nhàn chẳng muốn hay cầu cứu
Việc lớn không làm mãi đắn đo
Chán cảnh ngồi chơi mà lắm miệng
Chồi non dáng mỏng tựa thân cò

           L Đ K 10/07/23
*****
Dinh Tuan Minh
NÁT MỘT ĐỜI TRAI
Từng bung sức lực để gô bò
Lặng lẽ gom hàng chuyển đến kho
Lắm bận thường lo vì rũ cẳng
Nhiều hôm rất ngại bởi đau giò 
Hôm mời lại cõng đâu thèm tính
Bữa gọi qua gùi chẳng dám đo
Chỉ ước đừng giây vào lũ vạc 
Rồi mong tránh mặt những tên cò*
*Những người mai mối, chỉ trỏ…
Đinh Tuấn Minh.
*****
Nguyen Nho

. TRÂU BÒ

Nào ai thấu nỗi khổ trâu bò
Vét kiệt thân gầy để đắp kho
Nhẫn nhục cam hoài nên đuối cẳng
Cần lao mãi miếc phải co giò
Người ta xẻo ruột do đồ án 
Lũ họ moi tiền bởi thước đo
Ngặt nổi trời cao nào thấu rõ
Đành căm phận hẩm cái thân cò 

10/7/23 Nguyễn Nho
*****
Anh Nguyen Nho (bài 2)
Thạch Hãn 
.           ĐỪNG HAM

Tại hám thành ra lão phải bò
Dư nhiều  để mấy chẳng đầy kho
Ao đồng xử dụng thì nước dẫy
Giếng trụ không xài cũng tréo giò 
Cũng sợ thân tàn nên giảm tốc
Lo vì mệnh ẻo chắc nằm đo 
Răng mòn vật cứng xơi mau mỏi
Mệt sức cương hoài gãy cổ cò

    10/7/23   Nguyễn Nho
*****
Nguyễn Tiến
GỘT  BÒ
Nhà neo cứ phải gột nuôi bò
Đợi lãi thu về buổi xuất kho
Chẳng nhẽ vì yêu thằng lái lợn
Mà sao lại ghét kẻ xay giò
Gia tài có vậy còn đeo đẳng
Sản nghiệp như vầy mãi đắn đo
Hãy lớn nhanh lên rồi phụ chủ
Chờ khi được bán bảo tay cò .
- Nguyễn Tiến

Thứ Bảy, 24 tháng 6, 2023

TA CÙNG SAY

TA CÙNG SAY


Ta và rượu hứa cùng say
Trèo lên đỉnh của một ngày gian nan
Kiếm cho ra gã cơ hàn
Tìm cho ra kẻ dung nhan tụy tiều

Ta và rượu hứa cùng yêu
Những đêm trăng sáng những chiều giá băng
Uống cho đôi bóng nhập nhằng
Hồn ma thế sự so găng giữa đời

Ta và rượu hứa cùng chơi
Dẫu cho quê mẹ một trời dối gian
Dẫu đây đó bọn tham tàn
Nửa úp nửa mở ngồi than lỗ lời

Ta và rượu quyết tàn hơi
Uống cho xong chén sự đời điêu ngoa
Uống cho đêm bớt mù loà
Uống cho ngày hết mưu ma trá hình

Ta và rượu chí bình sinh
Đêm từng đêm mãi tự tình bên nhau
Cầu cho sóng đẩy con tàu
Vượt qua thác nước bạc màu thời gian ./.

LCT 24/O6/2O23

BÀI HOẠ :
*****
Trần Đình Tấn
BIA VÀ RƯỢU

Bia và rượu uống nhiều say
Thích gì mà cứ đoạ đày thời gian
Để cho ruột thủng đem hàn
Để cho sức khoẻ khô khan ít nhiều

Bia và rượu lắm người yêu
Những lúc say xỉn gã liều đường băng
Dẫu khi trí não loằng nhoằng
Là hôm chẳng sợ hồn thăng ở đời

Bia và rượu hợp là chơi
Đã zô sung sướng quên đời thế gian 
Canh thâu chả sợ đêm tàn
Khổ con vợ chửi thở than những lời

Bia và rượu nó xả hơi
Nếm vô cho biết sự đời lên hoa
Nếm vô mắt sáng cũng loà
Nếm vô mới thấy là ta hiện hình

Bia và rượu tại người sinh
Để thêm ân ái nghĩa tình với nhau
Có mặt những buổi sang giàu
Thiếu đi một chút nhạt màu nhân gian
24/6/2023
*****
Phượng Phượng
MỘT MÌNH !

Một mình một chén rượu say
Uống vào quên hết những ngày gian nan
Đêm men theo bến đông hàn
Bốn mùa lây lất dung nhan tụy tiều 

Một mình một bóng ta yêu
Cho con tim nhỏ lại chiều đóng băng
Đêm nghe sóng vỗ nhì nhằng
Ngày thơ thẩn ngắm mưa giăng đỉnh đời

Một mình chẳng có ai chơi
Sầu len mí mắt nụ cười thế gian
Cánh hoa xuân khép nụ tàn
Mà trong ngõ vắng miên man tiếng lời

Một mình một chén còn hơi
Thì ta vẫn uống dẫu đời chua ngoa
Mắt đêm dẫu thấm lệ lòa
Mình ta ngồi giữa sương pha giấu hình

Một mình nhưng chẳng ký sinh
Như thằng lên sóng truyền hình chửi nhau
Người âu á kẻ tây tàu
Cũng là xương thịt giữa bàu thế gian/

NPP 24/06/2023
*****
Nguyen Nho
Họa vui nguyên vận cùng huynh

.    ĐÔI BẠN CHIỀU CHIỀU

Nhờ ai ta được  vui say
Có anh bạn đế hàng ngày sẻ san 
Giải khuây khỏi nhớ cơ hàn
Cùng nhau gặp mặt hỏi han sớm chiều 

Đôi ta như cặp tình yêu
Nếu mà thiếu vắng quạnh hiu gì bằng
Bạn vào lắm lúc lăng nhăng 
Ghé tìm em nhỏ rối răn sự đời

Đôi ta kết nghĩa  cùng chơi
Đừng về đánh vợ nhà thời tiêu tan
Đừng làm đổi tính ngang tàn
Có chừng vài xị bốc gan lên trời 

Bao lần dập nát tơi bời
Vì yêu thương bạn nên đời ra ma
Đành rằng trong kiếp người ta
Có qua có lại mới hòa chung chi

Nhiều khi cũng phải so bì
Bao anh giả bộ ngồi ì ra sau
Thuyền to phải  chịu cùng nhau
Chớ đừng sĩ diện ,càu nhàu khóc than

     23/6/23 Nguyễn Nho
*****
Đăng Khoa Lê

Vì ai mà để ta say
Đời bắt ta chịu tháng ngày nguy nan
Chịu bao nhiêu cảnh cực hàn
Lên rừng chịu cảnh đốt than phu tiều

Chỉ còn làm bạn rượu yêu
Để đời xoi mói những điều lạnh băng
Uống cho hết mọi nhập nhằng
Uống quên thế sự trái ngang mặc đời

Suốt ngày với rượu rong chơi
Măc cho cha mẹ   một thời gian nan
Để cho một lũ tham tàn
Ôm được ghế nóng cơ man nào lời

Thề với rượu nốc hết hơi
Uống cho bớt hết những lời chua ngoa
Uống cho bớt sự nhạt nhoà
Uống cho đời hết quỷ ma biến hình

Ta thề cùng rượu mưu sinh
Vì ngươi ta nguyện trải mình cùng nhau
Cùng đi trên một chuyến tàu
Tuy rằng cơ cực nhưng đầu không gian

Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2022

THU KHÓC

THU KHÓC


Lệ chiều ướt cả cơn mưa
Vườn thu ướt cả mùa xưa gió luồn
Đêm nay ướt tận ngõ hồn
Tình sầu vỗ cánh mây bồn chồn trôi

Sóng soài giọt nước mắt sôi
Mộng tan nát giữa vành môi dại khờ
Tôi em bất chợt hững hờ
Nhét buồn vào giữa câu thơ phũ phàng

Đêm ngồi gỡ mối trái ngang
Ngày hong mớ tóc muộn màng cùng thu
Bóng chiều nhuộm tím lời ru
Giọt mưa đêm bỗng tội tù cùng trăng

Lá buồn mấy sợi tơ giăng
Sương thưa thớt rụng mùa băng giá về
Góc đêm ướt những lời thề
Ngọt ngào trộn lẫn nhiêu khê đời mình

Chẳng chờ giấc mộng hồi sinh
Bởi nhân chối bỏ bởi tình rẽ chia
Mai rồi cùng cảnh mộ bia
Lẽ đời là thế hồn lìa xác thôi

Trăm năm vó ngựa qua đồi
Một ngày tình dẫu phai phôi cũng tình
Đêm này niệm chú cầu kinh
Bỏ quên trang sử đời mình thế thôi ./.

LCT O5/O8/2O22
BÀI HỌA :
*****
Họa nguyên vận
GIỌT BUỒN

Nén lòng ngồi đếm giọt mưa
Tình riêng khép lại hương đưa khói luồn
Thu đi để lạnh ngõ hồn
Người đi để lại nắng buồn mây trôi

Ngồi nhìn bếp lửa lò sôi
Giọt sầu tí tách người ơi ta khờ
Tình yêu sao quá ơ hờ
Dạ buồn thổn thức dòng thơ phũ phàng

Không ngờ người lại quay ngang
Để hàng phượng vĩ bẽ bàng sầu thu
Đêm buồn vẳng tiếng đàn ru
Nhện sầu giăng mắc sương mù che trăng

Tơ trời rụng kéo mây giăng
Đời buồn như cảnh giá băng cuốn về
Quên thôi bởi lỡ câu thề
Tàn phai kỷ niệm lê thê đời mình

Áo dài guốc mộc thư sinh
Hè qua thu đến bọn mình rẽ chia
Xa người cạn những rượu bia
Vắng lòng nên khóc ta lìa mộng thôi

Sương treo trắng cả nương đồi
Khói lồng dĩ vãng xa xôi cuộc tình
Chuông vừa đổ nhịp khai kinh
Bước chân lạc lõng một mình thế thôi/

NPP 05/08/2022
******
Bài hoạ nối của Kiều Loan
ĐÊM HOANG

Lòng em hóa đá lâu rồi
Anh còn ném trả nỗi bồi hồi tim
Chén say cay rát môi mềm
Canh tàn thức trắng bởi đêm cháy tình

Hồng hoang đi lạc bởi mình
Vòng tay xiết chặt riết hình vào tim
Nguyệt tàn xé nát tơi đêm
Cơn gió thoảng cũng ghé thềm lây lây

Ngất ngây  ngút mắt cuộn quây
Sóng tình cơi gợi trăng gầy đẩy đưa
Thâu đêm tình thắm vẫn chưa
Hoang tình đi lạc đêm thừa dậy đêm

Gió ru lướt nhẹ vai mềm
Thấy trăng thao thức cuối thềm đợi ai
Em là một ánh ban mai
Anh là mây trắng ca bài biểnxanh

Đêm mơ mây trắng bồng bềnh
Có nghe tiếng nhạc những thanh bỗng trầm
Một ngày nắng tắt lặng câm
Mây đen vần vũ thâm trầm trắng tang

Ai buồn than khóc dở  dang
Nhọc nhằn rơi rới giữ hàng phi lao
Mặc cho gió quất biển gào
Tấm thân đau nhức đưa vào hư không

NKL 05 08 22
*****
( Họa đồng cảm thất ngôn)
-----------
Thơ: THU BUỒN.

Trời chiều đổ lệ khóc mưa rơi.
Lạnh buốt hồn thu gió thổi bời.
Đẫm ướt không gian buồn chạnh khởi.
Tình sầu vỗ cánh gửi máy trôi.

Châu dòng lệ mắt đổ bờ môi.
Những tưởng niềm đau đã cạn rồi.
Mộng nát duyên tàn cơn gió thổi.
Ân tình nghĩa ái bạc dường vôi.

Nhét buồn gởi hận trút vào thơ.
Trách dạ lòng nhân quá hửng hờ.
Giận kẻ gây điều oan nghiệt trái.
Hờn người lắm chọn hảo huyền mơ.

Lặng ngắm ta nhìn nhện trải tơ.
Hỏi để làm chi những phút giờ.
Có phải moi lòng ra đón đợi.
Sao hoài bện chỉ thắt đường tơ.

Hỡi nhện khoe tài chi lắm dỡ.
Do vì ruột nhện rối ren ờ.!..
Đón đợi đêm ngày phơi trải nhớ.
Mưa luồng gió lạ đứt đường tơ.

Phạm Văn.
*****
Thạch Hãn
LỜI CẢM TẠ

Nhà thơ đồng cảm viết thất ngôn
Chữ nghĩa văn chương chảy dập dồn
Cảm động nên lòng ta lệ rớt
Đôi lời viết để tỏ hàm ơn

Những áng thơ hay chẳng nhạt nhoà
Tình này chắc hẳn khó phôi pha
Anh nơi chốn ấy mong luôn khoẻ
Nó ở bên đây vẫn mạnh là

Góc nhỏ đôi người luôn gắn bó
Vòng đời mấy nẻo cũng không xa
Câu thơ nghĩa hiệp ta yêu mến
Cảm tạ anh luôn ghé lại nhà ./.

LCT O5/O8/2O22
*********
Anh Phạm Văn
Bài 2
( Ta cùng cảm mến).
-----------
Thơ: TÌNH TRI KỶ
----
Cảm thấy thơ mình Bát cú ngôn.
Lời nông ý cạn lỗi vây dồn.
Niêm vần đối ngẫu sa đà rớt.
Trắc trắc bằng bằng vận chửa trơn. 

Đoc án thơ huynh  khó thể nhòa.
Ngôn từ đẹp mỹ ý dường hoa.
Lời thơ mượt vẻ xinh cành lá.
Tứ trải màu tô đậm nét đà.  

Lời câu lục bát ngào êm ả.
Thuận nghịch tuôn ào sao  rớt sa.
Sở đoản  sở trường thi vị quá.
Anh làm rúng động cõi hồn ta.

Mơ tình hữu ái bình giao họa.
Ước mãi huynh đài bạn với ta .
Học hỏi cái hay  điều mới lạ.
Người trao kẻ nhận quý sao là.

Phạm Văn .

Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2021

GÓC PHỐ NGẬM NGÙI

GÓC PHỐ NGẬM NGÙI


Người về nhặt lá thu phai
Còn ta vẽ lại hình hài tuổi thơ
Tiếng cười lật dưới cơn mơ
Niềm đau hiện hữu bên bờ thế gian

Bới trong những đống tro tàn
Tìm câu gian dối cơ man lọc lừa
Kiếm đầu ngõ gió mây đưa
Có còn bóng mẹ đang bừa buổi đông

Lục trong những khúc tơ đồng
Lối mòn xưa cẳng cha ông lấm bùn
Lật từng nhánh củi em đun
Để tìm thêm những nỗi buồn tháng năm

Ngược chiều kiếm nỗi xa xăm
Còn trong tia nắng nhọc nhằn lời ru
Kéo lê những lớp sương mù
Đã che giấu những kẻ thù xấu xa

Nhặt từng mảnh sớm phôi pha
Xếp trong chiều muộn vỡ oà niềm đau
Vạch rời mấy khoảnh trời ngâu
Để mong biết phép nhiệm mầu thực hư 

Đợi chiều vàng giọt nắng thu
Nhìn xem ngọn lửa phiêu du đời người
Nhìn con phố chẳng ai cười 
Khóc đồng loại bỏ cuộc đời ra đi ./.

LCT 17/O9/2O21
 

BÀI HỌA :
*****
Nguyễn Gia Khanh
CHUYỆN ĐỜI ĐEN BẠC

Bên thềm đếm những phôi phai
Đường xưa ta nhặt dấu hài tuổi thơ
Ai còn chìm đắm trong mơ
Để ai thuyền mộng neo bờ dối gian

Đèn chong thức với canh tàn
Tình như cơn gió mơn man dối lừa
Nhẹ dường mảnh lụa đong đưa
Chẳng ôm đủ ấm bộn bừa giá đông

Đà hay khó vẹn chữ đồng
Vàng xưa ai nỡ hoài công hóa bùn
Hè sang lửa phượng dường đun
Cho hồn chẳng dứt nỗi buồn bao năm

Em về mày vẽ môi xăm
Còn thương thuở mẹ vú nhằn lời ru
Phồn hoa phố thị giăng mù
Để ai bạn hóa ra thù...xót xa.

Đêm sầu chén rượu sương pha
Lần theo kỷ niệm cho òa thơ đau
Ngoài thềm sùi sụt lệ ngâu
Mộng xưa đã nhạt gam mầu huyễn hư

Ru lòng tiếng hát thiên thu
Còn ôm gì nữa phù du kiếp người
Được thua...kẻ mất người cười
Cũng xin liệm xuống sông đời mà đi.

Nguyễn Gia Khanh
*****
PHỐ THU ĐÌU HIU

Em về buổi nắng chiều phai
Mùa thu áo trắng trang đài dáng thơ
Nụ cười xinh ánh mắt mơ
Dịu dàng em ngẩn ngơ nhìn thế gian

Vạt sương đêm ngõ gió tàn
Chẳng còn thấy cõi nhân gian dối lừa
Tiếng hò sâu lắng xa đưa
Nỗi buồn xưa với trâu bừa ruộng đông

Đời vui bên cảnh ruộng đồng
Mãi còn thấm nỗi mưa đông lấm bùn
Nhọc nhằn rơm rạ má đun
Cuộc đời vất vả mộng buồn quanh năm

Cuối chiều mắt ngó xa xăm
Buồn đêm mây trắng trăng rằm gió ru
Lối quê lơ lửng giăng mù
Tiếng tiêu rơi giữa đêm thù trôi xa

Bạc màu tóc trắng phôi pha
Những đêm xuân vẫn nhạt nhoà nỗi đau
Muộn phiền cùng giọt mưa ngâu
Những đêm thao thức muộn sầu ảo hư

Lối về én liệng trời thu
Vẫn còn mơ cõi mộng du kiếp người
Từ nay tắt hẳn tiếng cười
Chỉ còn em tiễn đưa người ra đi

NPP 17/09/2021
*****
Trần Đình Tấn
AI RƠI DÒNG LỆ

Nỗi buồn xuân sắc em phai
Còn anh mong muốn kéo dài tuổi thơ
Để cho hai đứa mộng mơ
Qua mau nỗi khổ bến bờ trần gian

Ngày thu cỏ héo cây tàn
Có ai đoán được gian nan lộc lừa
Vẫn là năm tháng đu đưa
Tiết Xuân sang Hạ cũng vừa Thu Đông

Vận đời cứ vậy xoay vòng
Tuổi thơ còn lại như chông với bùn
Phận này tựa chổi để đun
Tiếc thương chi với củi mùn tháng năm

Ta về cái cõi xa xăm
Để nghe nhè nhẹ đêm nằm mẹ ru
Ước mơ tỷ phú mịt mù
Lời cha có dạy mặc dù đã xa

Làm trai phải biết xông pha
Nếm mùi gian khổ xoá nhoà nỗi đau
Đừng như những giọt mưa ngâu
Ngưu Lang - Chức Nữ nhuộm mầu thực hư

Chiều nay giữa tiết mùa thu
Phố phường tĩnh mịch làm khu vắng người
Là nơi giãn cách tiếng cười
Ai rơi dòng lệ để đời mãi đi...

17/9/2021
*****
Thái Chung
RƯỢU VẦY THƠ

Canh tàn ánh nguyệt dần phai
Ẫm ờ chén tửu ngố hài vầy thơ
Lần trang kỷ niệm sảng mơ
Thương về thuở ấy cuối bờ nhân gian

Ngẩn ngơ giữa cảnh hoang tàn
Lắt lay bởi kẻ dại man gạt lừa
Ai mang số phận đẩy đưa
Để cho kiếp hẩm phứa bừa sầu đông

Thân cò lặn lội giữa đồng
Dầm mưa nắng dãi tắm giông vấy bùn
Hàn đông ruột nóng dường đun
Sướng đâu chẳng thấy nẫu buồn quanh năm

Dạ đau như thể kim xăm
Càng thương nhớ mẹ thuở nhằn Người ru
Tái tê có mắt như mù
Thấu đâu mẹ tủi chẳng thù kiếp xa

Canh đời đắng ngậm sầu pha
Buồn xa vắng mẹ ngập òa nỗi đau
Lệ nhòa ngỡ giọt mưa ngâu
Càng thêm rả rích phép mầu ảo hư

Ham gì nắng đẹp trời thu
Sức tàn đâu mải lãng du hỡi người
Chát chua vẫn cố gượng cười
Cũng xong một kiếp giã đời để đi...

0776 H,17/9/2021
Thái Chung

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2020

TIẾNG LÒNG

TIẾNG LÒNG

(Cảm xúc khi trở lại quê hương sau hơn 4 thập kỷ đi xa)


Ta về xóm nhỏ chìm đêm
Dấu xưa sầu đọng giọt mềm trên môi
Lối quen nay cũng quên rồi
Bờ tre xa vắng một thời hanh hao

Điệu hò ngỡ giấc chiêm bao
Mẹ ru con ngủ thuở nào trôi xa
Đêm trăng giữa tháng mượt mà
Gợi buồn chưa dễ phôi pha tháng ngày

Điệu đà rượu chẳng muốn say
Khổ lòng ta bởi chua cay nẻo đời
Nâng ly anh rót rượu mời
Níu lòng nhau để xa khơi tìm về

Một thời chưa thể ngủ mê
Còn trong ký ức tuổi kề vai nhau
Chưa quên tối ngọn đèn dầu
Đường đêm hắt bóng in sâu vỉa hè

Dập dìu hạ rát tiếng ve
Tàn hoa phượng đỏ trải bè trôi sông
Thu sang khép nép nụ hồng
Để chiều đông lại mưa phong lối buồn

Ta về đứng ở đầu thôn
Dòng sông nghẽn mạch lịm hồn thương đau
Bến xưa vắng bóng con tàu
Thuở nào theo mẹ chen nhau lên thành

Xa rồi mái lá chòi tranh
Chỉ còn đây nửa thị thành nửa quê
Quán chen chúc mọc ven lề
Vẫn còn lắm nỗi nhiêu khê cuộc đời

Mẹ buồn khóc giữa chiều rơi
Nhớ con ngàn dặm nửa trời vắng xa
Đường quê chỉ có bóng già
Bởi đàn con trẻ đi xa không về

Nợ trần giết những cơn mê
Tình người chết giữa đôi bề nhớ nhung
Đêm không biết thánh vô cùng
Ngày không biết cảnh muôn trùng biệt ly

Ta về rồi lại ra đi
Cũng người viễn xứ thầm thì nỗi đau
Xin người mở mắt nhìn nhau
Rằng ta nhận hết lời đau một lần ./.

LCT 08/10/2020 
BÀI HỌA :
**********
Phượng Phượng (Họa nối)
IN BÓNG TRĂNG THỀ

Xa xa vẳng tiếng chuông ngân
Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim
Tuổi thơ thích chạy trốn tìm
Cây đa giếng nước còn in trăng thề

Xa rồi nhớ cảnh miền quê
Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa
Chiều tàn trắng những cơn mưa
Dòng sông dậy sóng gió lùa lá trôi

Thâu đêm dạ mãi bồi hồi
Nhện sầu giăng mắc trên chồi cây khô
Duyên tơ phẳng tựa mặt hồ
Đời buồn như bãi sóng xô cuối chiều

Em ngồi giữa bến hoang liêu
Thấy đời như những bóng diều lả lơi
Câu thơ nói chẳng nên lời
Tự tình đêm với nỗi đời chát chua

Gạt dòng lệ những phân bua
Sợi buồn kéo giữa đêm mưa muộn màng
Ai về thả bước chân hoang
Muộn sầu em với đêm vàng môi cay

Biệt ly ta đếm tháng ngày
Tình trong đôi mắt ngất ngây giấu buồn
Nhịp đời chẳng phải là khuôn
Cũng không là chỉ để luồn qua kim

Nhưng mơ mộng vẫn đi tìm
Dẫu ngày không nắng im lìm riêng mây
Khúc xuân cũng muốn đắp đầy
Bài thơ dệt những đêm say bóng người

Khép lòng vào cuối chiều rơi
Chờ cho ánh mắt ngọt bùi lả lơi
Cho tim ai phải gọi mời
Để đêm không thể buông lơi cuộc tình

Một ngày còn có bình mình
Cuộc đời còn có bóng hình trong ta
Môi thơm muốn giọt rượu ngà
Tình thơm phải ướp hương hoa nồng nàn

Anh là lớp cỏ sương tan
Ướp hồn em giữa mây ngàn lãng du
Ướp đêm với mộng đang nhừ
Bên bầu rượu đắng thiên thu tình nồng /

NPP 08/10/2020
*****
HỌA NGUYÊN VẬN
Nguyễn Gia Khanh
THAO THỨC

Ngồi buồn thức với tàn đêm
Đếm thời gian với rượu mềm đắng môi
Thu xưa nay cũng xa rồi
Lật trang kỷ niệm lòng thời hư hao

Trông về lối cũ sầu bao
Thề xưa còn đó lẽ nào người xa
Làn hơi vẫn thoảng vai mà
Sương rơi cứ ngỡ lệ pha như ngày...

Lời nào ta đã trót say
Ngờ đâu đã hóa đắng cay một đời
Buồn như vị khách không mời
Cứ ôm ta mãi hồn khơi mộng về

Một thời tim lỡ đê mê
Trong mơ vẫn thấy vai kề bên nhau
Phong trần một kiếp dãi dầu
Đành câu ân ái chìm sâu bao hè

Mấy lần ngồi nhặt xác ve
Bấy lần tiễn bước bạn bè sang sông
Từ khi lạc dấu bóng hồng
Để con đường cũ rêu phong mãi buồn

Chiều nay về lại cô thôn
Gặp câu thơ cũ bỗng hồn thêm đau
Trông ai vừa bước xuống tàu
Là hay mộng cũ cho nhau không thành

Đường xưa tìm lại lều tranh
Mà thương hai đứa mãi thành hai quê
Ai đành nếp cũ giữ lề
Để cơm thiếu lửa mãi khê hương đời

Buồn trông từng lá thu rơi
Càng thương én nhạn chân trời cách xa
Trớ trêu chi hỡi trời già
Ngăn sông cách bến thuyền xa khó về

Ta đành giũ hết đam mê
Từ khi người đã yên bề gấm nhung
Trăm năm chẳng sánh vai cùng
Bên nhau mà ngỡ ngàn trùng chia ly

Từ đây kẻ ở người đi
Bùi ngùi ngẫm thuở duyên thì mà đau
Thôi đành mãi mãi mất nhau
Người dù xót một ta đau ngàn lần ./.

Nguyễn Gia Khanh
08/10/2020
*****
Nguyễn Thế An
TÌNH QUÊ 

Mấy ai thấy khói lan đêm
Mấy ai biết lệ chảy mềm xuống môi
Ngược dòng... thơ ấu đây rồi
Nằm quê lại xót một thời... dầu hao.

Làng quê đẹp đẽ biết bao
Người quê tình nghĩa nỡ nào dứt xa
Ta yêu quê ếch yêu mà
Bát chè xanh cũng tẩm pha tháng ngày.

Trầu không để ánh nồng say
Chén trần tẩy hết đắng cay cuộc đời
Cao hơn cả cỗ, lời mời
Xóm giềng tối lửa lại khơi ấm về.

Ta nằm nửa tỉnh, nửa mê
Giật mình hương bưởi tựa kề gối nhau
Mặc cho trăng nước dãi dầu
Lòng riêng vẫn nhớ thật sâu tiếng hè.

Vỹ cầm trong sáng vuốt ve
Đưa làn trôi nắng bạn bè tắm sông
Bờ kia em, má ửng hồng...
Giờ sao thu nguyệt xuân phong đượm buồn.

Hay nàng vẫn chạnh cô thôn
Yêu người, giữ mãi "nửa hồn thương đau"
Chẳng hờn xưa lẻ bóng tàu
Trọn đời loan phượng biệt nhau không thành.

Nghĩ nhiều thêm rối bức tranh
Thơ chiều ngất ngưởng, phá thành rượu quê
Đừng đi hai đứa hai lề
Nếp hương hạt mẩy chưa khê với đời.

Đã đành thu lá vàng rơi
Đã đành thu sáo vút trời vọng xa
Đã đành thu dẫn bước già
Gió thu vẫn đợi người xa trở về.

Mê hồn được đỡ hồn mê
Cũ xưa, xưa cũ bộn bề nhớ nhung
Lửa thiêng rực rỡ vô cùng
Chảy tan hết thảy muôn trùng biệt li.

Người đi níu áo người đi
Người đi trường đoạn, ở thì người đau
Làng quê cắt rốn chôn nhau
"Trông về quê mẹ ruột đau mấy lần"...

Nguyễn Thế An




Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2020

MẶT TRỜI HOÀNG HÔN

MẶT TRỜI HOÀNG HÔN


Em say xuân khúc nửa chiều
Mạch tình nước đẩy cô liêu trắng bờ
Ngược dòng cùng mấy câu thơ
Gối chăn ngăn bởi đôi bờ nhớ nhung

Khép đêm chạm phải nghìn trùng
Qua chiều vẫn bến mông lung đợi chờ
Mộng buồn đắm giữa cơn mơ 
Khoảng trời mây vắt dật dờ bóng ai

Thương thân lược dắt trâm cài
Hồn thơ mãi nối ngày dài tịch liêu
Có hôm mây trắng giăng chiều
Rồi như ngọn sóng nghịch triều đẩy xô

Một mình giữa bến hư vô
Ước manh tình nhỏ như hồ nước soi
Đêm khơi chén rượu mặn mòi
Xếp ngày vào giữa cơn oi nắng buồn

Sự đời vẽ chẳng nên khuôn
Để trong tĩnh lặng ngõ hồn chơi vơi
Câu thơ chửa nói thành lời
Chỉ còn em với mặt trời hoàng hôn./.

LCT 08/04/2020
BÀI HỌA :
*****
VỀ BẾN SÔNG XƯA
Bâng khuâng về bến sông chiều
Thuyền xưa một bóng hoang liêu neo bờ
Ta cùng lối cũ thẩn thơ
Ngóng ai lệ bỗng ướt bờ mi nhung
Từ khi nhạn lảng muôn trùng
Nguyền xưa dạ vẫn chẳng lung lay chờ
Châu Trần lòng đã thầm mơ
Chín thương mười nhớ, bây giờ riêng ai
Ngoài song trăng mộng sương cài
Phòng khuê tháng rộng năm dài cô liêu
Ngổn ngang nhìn bóng mây chiều
Tương tư dường ngọn sóng triều hoài xô
Khép lòng triết lí vi vô
Để ta mượn bóng hải hồ thầm soi
Tình xưa đã mặn lại mòi
Dễ đâu thiêu với hạ oi ả buồn
Đá vàng mơ ghép thành khuôn
Câu ân ái cũ mộng hồn chưa vơi
Niềm xưa thốt chẳng nên lời
Gửi em nghiêng ngả đất trời nụ hôn./.
Nguyễn Gia Khanh
08/05/2020
*****
BẾN TƯƠNG TƯ
Bến tương tư sóng lịm hồn
Câu thơ còn níu nỗi buồn biệt ly
Ngược chiều tìm mối tình si
Mình em mỏi bước chân đi lạnh lùng
Sương đêm bịt kín ngàn trùng
Tiếng đàn ai thả mông lung cuối trời
Vui buồn một kiếp rong chơi
Chỉ còn em héo nụ cười trên môi
Thâu đêm dạ mãi bồi hồi
Nhện sầu giăng mắc trên chồi cây khô
Duyên tơ phẳng tựa mặt hồ
Đời buồn như bãi sóng xô cuối chiều
Em ngồi giữa bến hoang liêu
Thấy đời như những bóng diều lả lơi
Câu thơ nói chẳng nên lời
Tự tình đêm với nỗi đời chát chua
Gạt dòng lệ những phân bua
Sợi buồn kéo giữa đêm mưa muộn màng
Ai về thả bước chân hoang
Muộn sầu em với đêm vàng môi cay /
NPP 08/05/2020
*****
NIỀM XƯA
Thề xưa hẹn cũ loang chiều
Tóc bay lệ ngấn hoang liêu bến bờ
Nhạc buồn chan chứa hồn thơ
Sóng chen nhau vỡ khỏa bờ lụa nhung
Nhìn theo nhạn sải điệp trùng
Thương về niềm cũ cảnh lung linh chờ
Hoen lòng đang tỉnh nào mơ
Hình xưa lạnh gót vật vờ dáng ai
Niềm thương nỗi nhớ đan cài
Hờn ghen dỗi giận trải dài cô liêu
Để ai lẻ bóng hoang chiều
Mặc cho phận số cường triều dập xô
Đắm chìm trôi dạt bờ vô
Đất trời chẳng thấu biển hồ nào soi
Gừng cay muối chả mặn mòi
Đông hàn há phủ hè oi nẫu buồn
Mâm son đũa mốc nào khuôn
Bần cam ruổi phú hoang hồn cợt vơi
Thề non hẹn biển buông lời
Ta ngồi lay lắt giữa trời ám hôn..
0452 H,08/5/2020
Thái Chung 
*****
CUỐI TRỜI HOÀNG HÔN 
Về đâu cuối bóng trời chiều ?
Cánh chim côi giữa hoang liêu bến bờ ...
Nhớ người với những dòng thơ ...
Nhớ đêm thức trắng bơ phờ mắt nhung...
Từ ai cách biệt ngàn trùng
Chốn xưa ai vẫn từng đông đợi chờ
Tháng ngày giết chết mộng mơ
Từng mùa lá đổ vật vờ dáng ai
Tóc sương giờ chẳng lược cài
Đường xưa một bóng dặm dài hoang liêu
Về đâu cánh Nhạn trời chiều
Mây che bờ cát,dập dìu sóng xô...
Đời là một cõi hư vô!
Cho đêm nguyệt rỡ dấu hờ hững soi...
Một thời xuân sắc mặn mòi...
Góc đời hoang phế...lẻ loi dốc buồn
Duyên tình đã chẳng tròn khuôn
Để tôi cùng với nỗi buồn chưa vơi
Trách ai thề hẹn sai lời
Cung buồn gõ nhịp cuối trời hoàng hôn!
Dung Nguyen
*****
Loan Nguyen
RUNG KHÚC TÌNH SẦU

Em thơ thẩn dưới mây chiều
Lối về vắng ngắt mưa liêu xiêu bờ
Chuyện tình dệt với câu thơ
Vườn thu trống trải vật vờ nhớ nhung

Em anh xa cách nghìn trùng
Tình như ngọn sóng mông lung đợi chờ
Cuộc đời là những giấc mơ
Ngày chen trong mắt một bờ vai ai

Trăng mơ dệt mộng đêm cài
Bến đời vẫn đó ngày dài tịch liêu
Tay đan tóc úa sương chiều
Mà nghe tình vỡ đợt triều sóng xô

Một mình thấp thỏm ra vô
Nhìn trăng hiu hắt bên hồ nước soi
Yêu thương chưa đủ mặn mòi
Mà nghe sầu níu cơn oi nắng
 buồn

Giọt tình mong ghép thành khuôn
Để rồi mãi thấy nỗi buồn chẳng vơi
Đêm buông lệ chảy thành lời
Dấu lòng trong sóng mắt người tình hôn/

NPP 09/05/2020


Thứ Ba, 17 tháng 3, 2020

CẠN LÒNG

CẠN LÒNG

Ta ngồi dưới bóng trăng đêm
Nghe luồng gió níu vai mềm nắng mưa
Biển đau nổi sóng xô bừa
Mưa buồn rụng rã mây đưa trắng bờ

Ép lòng vắt chảy câu thơ
Mà nghe chén rượu hững hờ cùng môi
Cơn say mộng mị qua rồi
Chuyến đò quá khứ đang xuôi giữa dòng

Vết buồn vẩn đục cân đong
Chỉ mình ta muốn cạn lòng cùng ta
Giang tay níu cả giang hà
Thả hồn trôi giữa phong ba lạc loài

Chỉ còn góc chết trần ai
Một mình ta với dấu hài buồn tênh
Lối đêm mỏi bước độc hành
Nghe hồn phố thị chênh vênh nỗi đời

Nhạt nhoà giọt nước mắt rơi
Dưới trăng bóng nhạn rã rời trong sương
Xóm đêm chỉ một con đường
Đìu hiu ngọn gió bên nương mãi lùa

Dọc bờ kinh tiếng chèo khua
Bóng trăng vàng vọt đảo mùa hư vô
Ta em nửa chén tình hồ
Quậy chưa đủ dẻo nay khô trắng màu

Đêm thì mở mắt tìm nhau
Ngày thì khổ cảnh cơn đau ngứa mồm
Đèn tình một bóng sao hôm
Cũng khỏng soi đủ một mòm thiên thai

Muốn xem rõ tấm hình hài
Mà không thấy nổi cân đai nạm
 vàng
Ngọt bùi cũng cánh môi hoang
Dấu yêu cũng bến địa đàng âm u

Thoát đêm bên cảnh ngục tù
Giật mình lỡ bước phiêu du cùng người
Vui buồn sướng khổ vừa khơi
Lại chìm trôi giữa nẻo đời chát chua

Gió đêm vọng tiếng chuông chùa
Nửa chừng cuộc chiến hơn thua cũng dừng
Ta về bỏ lại sau lưng
Gót chân trần thế xin đừng vấn vương ./.

LCT 17/03/2020
BÀI HỌA :
*****
NỖI LÒNG

Một mình quạnh quẽ thâu đêm
Thương về dĩ vãng êm đềm lối xưa
Mà nghe cứ ngỡ như vừa
Đâu đây vang vọng vẫn chưa thể mờ

Nợ tình trút cả vào thơ
Những ngày xao xuyến thẫn thờ nhớ ôi
Ái ân giờ mãi xa rồi
Như cơn lốc xoáy cuộn trôi giữa dòng

Giã từ thôi chẳng nhớ mong
Vết buồn giăng mắc nặng lòng xót xa
Người quên cách trở ly nhà
Chữ tình níu kéo lệ sa ứa đầy

Mượn bầu tửu nhạt ta say
Vùi chôn kỷ niệm đoạ đày chênh vênh
Trách than số kiếp ghập ghềnh
Chát chua nhận đủ lênh đênh giữa đời

Trĩu lòng đẫm giọt châu rơi
Cô đơn bóng lẻ chơi vơi cuối đường
Chịu nghìn bão táp phong sương
Gió giông bao phủ đoạn trường nắng mưa

Bước lê khắp nẻo tứ mùa
Vướng mang chi nữa day dưa tội đồ
Kiếm tìm ái lạc trời mô
Phai tàn riệu rã sóng xô nhạt màu

Cam đành đôi ngả lìa nhau
Thiết tha chỉ khổ thêm đau quạnh hồn
Mộng tình nay sẽ vùi chôn
Nhắc chi kí ức ấp ôm đoạ đày

Phủ phàng nhận lấy ai hay
Não nề số phận đắng cay mãi choàng
Chạnh buồn ân nghĩa dở dang
Từ đây bạc bẽo lỡ làng sầu u

Thiên thai hóa cảnh mây mù
Dương trần trôi nổi hoang du kiếp người
Xoáy tròn nghiệt ngã chưa ngơi
Quyện trong hư ảo ngõ đời hơn thua

Lặng nghe vang vọng mõ chùa
Hồi chuông thức tỉnh tranh đua nay ngừng
Sẽ tàn nghoảnh mặt quay lưng
Vết đau thế cuộc nửa chừng thôi vương
*****

SẦU MỘNG ( Họa nối)

Sông vờn vạt nắng chiều vương
Chùm mây hiu hắt bên đường gió ru
Tiếng cười trong cõi âm u
Rã bên sân vắng mùa thu lá tàn

Em như một cánh chim ngàn
Giữa trời tháng bảy sương bàng bạc ngâu
Mộng xưa rã cánh bên cầu
Câu tình tự buổi ban đầu chớm yêu

Hững hờ mộng cũng cô liêu
Tiếng đêm gió trở sương chiều lạnh căm
Xót xa vướng phải kiếp tằm
Dốc lòng nhả kén quanh năm với đời

Để rồi thân xác tả tơi
Còn chăng vây cánh đem phơi cuối ngày
Nỗi đời quả thật đắng cay
Giọt buồn héo hắt cứ dày lên thêm

Đêm trăng gió rụng bên thềm
Sầu hoen mí mắt nỗi đêm muộn phiền
Lá vàng rụng cánh thay phiên
Vườn khuya mộng cũng ảo huyền cùng trăng

Thơ hoen lệ cứ nhập nhằng
Rượu buồn môi cũng đêm giăng nẻo sầu
Nhốt đời tàn giữa canh thâu
Dấu chân xa mối nợ đầu chưa phai

Thôi quên lược dắt trâm cài
Bỏ chiều mang giữa đôi vai héo gầy
Nợ đời đứt đoạn từ đây
Để tình xưa với tháng ngày mộng du...

NPP 17/03/2020
*****
ĐOẠN TÌNH

Chong đèn thức với tàn đêm
Tìm đâu một áng tóc mềm trong mưa
Niềm riêng chất chứa bộn bừa
Nhớ ai ngày ấy đón đưa cuối bờ

Ân tình gói nặng câu thơ
Bể dâu chuốc gánh duyên hờ se môi
Ái ân ngày ấy đâu rồi
Lệ đau đành để chảy xuôi mấy dòng

Nỗi sầu há dễ đếm đong
Đêm khuya chiếc bóng chạnh lòng riêng ta
Đã tan nát mộng hải hà
Xót thay một kiếp bôn ba khác loài

Canh trường mãi ngóng về ai
Đường xưa người nỡ gót hài nhẹ tênh
Đành ta làm kẻ lữ hành
Duyên xưa như đũa so vênh mâm đời

Ta ngồi nhặt lá vàng rơi
Ngậm ngùi nhìn bóng ai rời dưới sương
Từ khi biết chẳng chung đường
Lẻ loi để phận rẫy nương gió lùa

Chòng chành thuyền mộng sóng khua
Bao mùa bến lặng bấy mùa vi vô
Ta như một gã giang hồ
Bức tranh mộng ấy đã khô khan màu

Bến đời dù chẳng có nhau
Than chi thì cũng để đau thêm mồm
Sao mai vẫn ngóng sao hôm
Duyên này đành đợi kiếp mòm đầu thai

Chuyện xưa cũng tựa tiếng hài
Treo đời huyễn hoặc bằng đai mã vàng
Ta dường con thú rừng hoang
Hú đêm tìm bến thiên đàng thâm u

Tim yêu đày vũng nước tù
Đục trong cũng chốn phù du kiếp người
Dù nghiêng ngả bóng chiều khơi
Cũng đành chuốc đủ men đời cay chua

Dù không gửi bóng bên chùa
Cũng xin liệm cuộc hơn thua chửa dừng
Mộng đời một gánh trĩu lưng
Lửa hương dẫu thắm cũng đừng tơ vương ./.

Nguyễn Gia Khanh
*****
Tân Hưng
CẠN LÒNG


Nhớ người mong đợi hằng đêm 
Rượu cay thắm mặn môi mềm dưới mưa
Bờ vai nặng tựa đeo bừa
Gió lay bãi sậy đong đưa dọc bờ


Thì thầm đọc mãi bài thơ
Vạt khăn phủ xuống che hờ khóe môi
Kẻ đi chắc đã quên rồi
Như thuyền buông lái trôi xuôi theo dòng


Bỡi tình người mãi đếm đong
Tham giàu đổi bạn thay lòng với ta
Đành quên bỏ cả sơn hà
Thương mình chịu cảnh phong ba lạc loài


Biết rồi sẽ phải tin ai
Lòng ôm nhớ mãi gót hài buồn tênh
Dòng khuya sóng vỗ bồng bềnh
Con đò theo nước lênh đênh mặc đời 


Vậy mà sao lệ còn rơi
Nẻo xưa khói quyện chưa rời mù sương
Vạt kêu ảm đạm bên đường
Mịt mù mây phủ trên nương gió lùa


Giữa dòng chao nước dầm khua
Trên đồi chuông đổ cổng chùa muốn vô
Xót xa một kiếp thương hồ
Mưa buồn ngại nắng sông khô bạc màu


Bao giờ tìm được lại nhau
Nghĩ nhiều dạ khổ tim đau nhạt mồm
Một đời cơ cực sớm hôm 
Làm sao dám nghĩ hay dòm đến ai


Nhớ nhung bóng cũ thân hài
Lỡ tình bởi chẳng có đai đát 
vàng
Cuộc đời rong ruổi mơ hoang 
Tình duyên rẻ lối đôi đàng âm u


Tấm thân quanh quẩn ao tù 
Đêm ngày ảo mộng phù du kiếp người 
Thân hèn sống giữa trùng khơi
Nếm bao cay đắng cuộc đời ngậm chua


Từ nay nương tựa nơi chùa 
Tâm bình não tịnh thắng thua tự dừng
Không còn khòm cúi còng lưng
Từ đây rủ bỏ mong đừng lệ vương ./.
*****
Thái Chung
 MỘNG MỊ

Ai buồn thảng thốt cùng đêm
Chan sầu với tửu môi mềm hòa mưa
Đầu rang dạ đốt tâm bừa
Tơ lòng như thể sóng đua xõa bờ

Vui gì mà thẩn với thơ
Đùa sao giỡn nguyệt chuốc hờ làn môi
Tình si mộng ảo lụt rồi
Tang bồng hồ thỉ đang trôi cuối dòng

Đau sầu ai nỡ đo đong
Niềm thương nỗi nhớ ẩn lòng trong ta
Dù duyên đem rải sơn hà
Tình kia đã chết giữa ba dị loài
***
Cung đàn vẳng khúc bi ai
Hồn hoang lởn vởn hình hài tênh tênh
Vận đen kiếp hẩm song hành
Đày thân trâu ngựa méo vênh canh đời

Dặm trường đắm lệ sầu rơi
Xa nhà ai muốn sớm rời dầm sương
Mải đi đến tận cuối đường
Bạt ngàn mía bãi dâu nương gió lùa

Thiền môn chợt tiếng mõ khua
Oan hồn chầu chực lễ mùa ghé vô
Cầu mong kiếm chút cháo hồ
Mã vàng hương oản trái khô xỉn màu

Tranh chi cùng cảnh với nhau
Chèn đông khó quậy thêm đau vạ mồm
Tàn canh cho tới đầu hôm
Nép mình rình rập để chồm đầu thai
***
Nằm nghe chuyện tựa tấu hài
Ảo huyền mê hoặc như đai đá vàng
Rì rầm giữa chốn hoải hoang
Than trời bỏ mặc địa đàng sầu u

Đời như nước đọng ao tù
Bần hèn nếm đủ lãng du hạng người
Dầu khan bấc lụn nỡ khơi
Hòng toan thoát khỏi vận đời mặn chua

Hồn hoang chẳng được nương chùa
Tranh giành chi để ăn thua chẳng dừng
Một đời đã gánh còng lưng
Mong chi đổi kiếp xin đừng vất vương.

0393 H,17/3/2020
Thái Chung