VẾT MÒN THỜI GIAN
Em về nắng rụng ở đầu sân
Chỉ tiếc thời gian đã cạn dần
Chén tửu âm mòn không dễ vọng
Đêm tình sóng lặng chẳng buồn ngân
Nhiều hôm bỏ ngắm vườn trăng cũ
Những buổi ngồi mơ lạch suối ngần
Mộng giữa đôi bờ quay ảo giác
Nên đời lại mãi níu bàn chân ./.
LCT 15/05/2019
Có ai đó đã nói : " Đường thi là thể thơ chỉnh chu đến khô khan, buộc ràng đến khuôn sáo, lễ nghi đến nặng nề... " thì xin mời vào đây mà nghe thi nhân của giòng Thạch Hãn nghiêng mạch thơ lòng với "VẾT MÒN THỜI GIAN" giữa một chiều ngược nắng khi hoàng hôn men theo về bên kia những triền nhớ :
"Em về nắng rụng ở đầu sân
Chỉ tiếc thời gian đã cạn dần "
Câu thơ như vạt nắng chiều sót lại bên bờ giậu thưa và hình như có chút lắng lòng đến mơ hồ của một liếp nhớ cố giấu mình cuối chốn hư hao, một không gian quá tỉnh lặng của một tâm hồn hoài niệm... một tiếng kêu thảng thốt của cánh vạc đi vào vùng vô định của trần thế để rồi :
“Chén tửu âm mòn không dễ vọng
Đêm tình sóng lặng chẳng buồn ngân”
Khi thời gian của kiếp người đã cạn dần thì những gì thuộc về ký ức cứ cồn lên, cứ ùa về làm khổ thêm thôi và như một điều mặc nhiên, người ta ngoảnh lại nhìn phận mình, phận người, nhìn lại những con đường mình đã đi qua những rong rêu đã lên màu tuyệt vọng. Những góc phố dịu dàng đã bắt đầu xa ngái đến vô tâm… và buồn… rất buồn ! Cũng đành thôi cứ để những giận hờn chính mình tìm về trong những giấc chiêm bao mà đay nghiến mà dỗi hờn để rồi :
“Nhiều hôm bỏ ngắm vườn trăng cũ
Những buổi ngồi mơ lạch suối ngần”
Đúng , chỉ còn lại những giấc mơ, những giấc mơ trưa mà ta thấy ta đã và đang lặng lẽ đi về cùng những mùa thu hay ngồi hong tóc đếm những mùa rất vội…đôi lần tự hỏi trăng mùa cũ có còn rọi sáng góc vườn hoang nữa hay không hay em giờ tóc đã sang màu huyền thoại mấy phần và em còn nhớ chút gì về ngày ấy không, ngày ta nghiêng hết phận mình, nghiêng hết hoang đường vào làn tóc rối ấy không !? bao nhiêu thì đủ những hoang tưởng nhĩ !? Không, không bao giờ đủ cho những hồn thơ cuốn gió địa đàng. Có chăng chỉ là những làn ranh của hai bờ hư thực đã nuôi nấng những tâm hồn sóng sánh chữ nghĩa khách thi hồ. Vậy mộng hay thực thì có sao đâu :
“Mộng giữa đôi bờ quay ảo giác
Nên đời lại mãi níu bàn chân ./.”
Đành thế thôi ! Thì đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt… Mai về rồi cũng như đá ngây ngô… vậy thôi !
Thưởng thức thi phẩm thất ngôn bát cú Đường luật của thi nhân giòng Thạch Hãn – dòng chứng nhân của thời gian để nghe trong tiềm thức những ký ức của con sông đất Mẹ, tôi nghe những nợ nần trở về trang trải, những cưu mang qua mùa khốn khó, tôi thấy những đổ vỡ vẫn còn nguyên đó, tiếng chới với ẩn giữa than van… Tôi tìm thấy cho riêng mình những lặng thầm cúi xuống, những úp mặt vào sông, những gì có thể và không thể và…
Cảm ơn anh thật nhiều !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét