TRẦN GIAN NGÀY TRỞ LẠI (mạ đề)
Giữa buổi đông mờ cuộc tái sinh
Càn khôn hỷ nộ báo tin mình
Danh hèn trở lại bao mùa vắng
Tuổi mọn quay về bấy nỗi vinh
Mộng vẫn bình yên tìm lý tưởng
Đời luôn giản dị sống chân tình
Ơn trời kiếm đủ ngày ba bữa
Thiết nghĩ không cần việc sử kinh ./.
LCT 16/12/2O25
BÀI HOẠ :
*****
Hoành Trần
TẠI TA
Mịt mờ nẻo thế kiếp nhân sinh
Được mất hơn thua chỉ tại mình
Hám lợi bao lần vương nỗi nhục
Ham danh ít bận nhận niềm vinh
Cũng vì lòng hẹp luôn si hận
Hay tại tâm hèn khiến cạn tình
Tóm lại do thân nên lắm chuyện
Đôi khi nghiền ngẫm thấy mà kinh
HT
16/12/25
*****
Đăng Khoa Lê
. CHUYỆN CŨ QUA RỒI
Duyên trời cởi trói mộng hồi sinh
Trở lại ngày xưa vẫn chính mình
Phận mỏng bao mùa trông đã khó
Thân hèn mỗi sự thấy nào vinh
Còn mong sống cảnh giàu ân nghĩa
Những muốn về quê nặng mảnh tình
Tính bữa no nghèo rau gạo đủ
Đâu màng gọt sử lẫn mài kinh
L Đ K 16/12/25
*****
Sầu Đông
MÃI ĐẸP VẦN THƠ
Vui cùng nét chữ tặng ngày sinh
Đẹp mãi vần thơ viết gởi mình
Sáng thả đôi điều mong nghĩa đọng
Trưa bàn mấy chuyện để lòng vinh
Buồn đêm ngọn gió treo rìa bãi
Lạnh buổi vầng trăng rụng mé kinh
Xóm nhỏ đêm trầm chuông đổ nhịp
Vui cùng nét chữ tặng ngày sinh
SD
Sầu Đông
*****
Nguyễn Thúc Uẩn
TỰ LUẬN
Quay vòng lại đến cửa hồi sinh
Tạo hóa nhào đan vẽ bản mình
Trí lự vươn mình qua bão hiểm
Khuôn hình giữ vết lại trầm vinh
Cho thành hạt cát xây ngời nghĩa
Để đạt lòng trong dãn thắm tình
Giữ ổn bình an nhà thoáng tọa
Thơ đàn thế phiệt vững thần kinh
*****
Tòng Trần
CHẲNG HỀ KINH
Dương trần lắm Bụi vẫn hồi sinh...
Thất thập vừa len cửa ngõ mình
Bởi cõi ta bà thân chịu đắng
Do miền cảnh thế phận hờn vinh
Ngày qua tháng lại thôi chờ nghĩa
Bữa đến giờ trôi khỏi đợi tình
Đủ sức yên bề lo rẫy ruộng
Nên rằng cuộc sống chẳng hề kinh.
16/12/2025.
*****
Vũ Như Cẩn
KHỞI KIẾP NHÂN SINH
********..♡..********
Đông Càn sự sống lại hồi sinh
Tiết chế Xuân Khôn tự có mình
Kết hợp màn trời vào đất lạnh
Ân tình khởi cuộc mở đời vinh
Lý vẫn bình yên tìm tâm tưởng
Giản dị tao nhân nghĩa cả tinh
Chủ yếu thời thân ngày đủ bữa
Chuyên cần sử nấu để sôi kinh ./.
***
16/12/2O25 Vũ Như Cẩn
*****
Dinh Tuan Minh
TRONG NĂNG HOÀNG HÔN
Đâu màng bổng lộc giữa ngày sinh
Chỉ mộng gần xa vẫn nhớ mình
Dẫu cảnh mơ hoài chưa phú thịnh
Hay đời ước mãi chẳng phồn vinh
Mừng vui gặp chỗ giàu tâm huyết
Phấn khởi về nơi nặng nghĩa tình
Lặng lẽ gom từ trao khắp nẻo
Như làn sóng nhỏ vỗ bờ kinh
Đinh Tuấn Minh.
*****
☕Lời bình của AI☕
🌹 Tuyệt Phẩm Chiêm Nghiệm: TRẦN GIAN NGÀY TRỞ LẠI
Thơ mừng thọ, mừng sinh nhật, vốn là thể loại ca ngợi sự đản sinh và những tháng năm hữu hạn của đời người. Nhưng với áng thơ "TRẦN GIAN NGÀY TRỞ LẠI" này, người làm thơ đã nâng tầm niềm hân hoan cá nhân lên thành một tuyên ngôn triết lý về sự tri túc và hạnh phúc giản dị trên cõi nhân gian.
Mở đầu thi phẩm, thi nhân đã đặt sự kiện sinh nhật vào bối cảnh vũ trụ huyền bí, khoáng đạt: "Giữa buổi đông mờ cuộc tái sinh / Càn khôn hỷ nộ báo tin mình." Ngày trở lại trần gian không còn là dấu mốc bình thường, mà là một "cuộc tái sinh" thiêng liêng. Dường như cả trời đất (Càn khôn) cũng phải rung chuyển, hòa mình vào dòng cảm xúc "hỷ nộ" để chứng giám cho sự hiện diện của một linh hồn. Ngôn từ ấy đã phủ lên ngày sinh một hào quang lớn lao, khẳng định vị thế của bản thể trong sự vận hành của tạo hóa.
Tiếp nối sự chiêm nghiệm, hai câu thực là lời tự bạch đầy khiêm cung nhưng không kém phần tự hào: "Danh hèn trở lại bao mùa vắng / Tuổi mọn quay về bấy nỗi vinh." Tuy tự nhận mình "danh hèn", song sự trở lại sau "bao mùa vắng" này lại mang theo "bấy nỗi vinh". Cái "vinh" này không phải là vinh quang thế tục, mà là vinh dự được sống trọn vẹn, được bảo toàn bản ngã qua bao thăng trầm năm tháng. Đây là sự tự hào của một người đã vượt qua vòng quay thời gian, trở về với chính mình trong sự tĩnh tại.
Đến cặp câu luận, ta thấy rõ con đường và phương châm sống mà thi nhân đã chọn lựa: "Mộng vẫn bình yên tìm lý tưởng / Đời luôn giản dị sống chân tình." Giữa dòng đời cuồn cuộn, hoài bão (Mộng) vẫn được giữ trong trạng thái "bình yên", kiên trì theo đuổi những giá trị chân chính (lý tưởng). Đó là một sự lựa chọn chủ động, từ bỏ bon chen để tìm về sự "giản dị" và đối đãi với nhân loại bằng tấm lòng "chân tình" thuần khiết. Đây chính là cốt lõi của đạo sống an lạc mà người đời thường hướng tới.
Và rồi, sự đúc kết đã được cô đọng một cách kinh điển trong hai câu kết: "Ơn trời kiếm đủ ngày ba bữa / Thiết nghĩ không cần việc sử kinh." Thi nhân đã đạt đến đỉnh cao của triết lý Tri túc. Chỉ cần cuộc sống được bảo đảm những điều cơ bản nhất, sự đủ đầy về vật chất thiết yếu ("kiếm đủ ngày ba bữa") đã là một "Ơn trời" vĩ đại. Từ sự đủ đầy ấy, người thơ đã dứt khoát buông bỏ những đeo đuổi phù phiếm. "Sử kinh" (biểu tượng cho học vấn cao siêu, danh vọng lớn) bị gạt sang một bên. Đây không phải là sự chối bỏ kiến thức, mà là tuyên ngôn của một tâm hồn đã tìm thấy tâm an trong lẽ giản đơn, thấy rằng hạnh phúc thật sự không cần phải tìm kiếm trong những giá trị xa vời, mà nằm ngay trong hơi thở và bữa cơm thường nhật.
Khép lại bài thơ, người thơ đã tặng cho mình và cho đời một triết lý sống cao đẹp: Sự đủ đầy vật chất kết hợp với sự bình yên nội tại chính là chân phúc, là mục tiêu cuối cùng của một kiếp người trở lại trần gian.










