NGHĨ ĐO
Đêm về duỗi cẳng chớ hề đo
Khổ nỗi từ đây hết nặn vò
Cỡ tuổi xuân thì ta đợi nó
Qua ngày nguyệt mãn hắn tìm mo
Buồn khi mọt rỉa nào ai ngó
Chán bữa mầm khô lại rủ mò
Hắn độ hoang đàng nay cũng bỏ
Muôn đời có lẽ phải nằm co ./.
LCT 240917
*****
*****
BÀI HỌA :
*****
CHỒNG ƠI LÀ CHỒNG
Bảnh mắt ra là cụng chén đo
Vài chai chẳng xỉn tiếp ba vò
Hôm chiều nghẽo cẳng bên vườn cọ
Chập tối đâm đầu xuống bụi mo
Tới bữa cơm nhà trơ mặt ngó
Tàn mâm phở bạn cố công mò
Khuyên ngày tám lượt chưa thèm bỏ
Nhậu kiểu như chàng hẳn chết co !
Tường Vân 23/9/17
GIẬN MẤT KHÔN
Bẽ mặt già kia đứng chửi càn
Nghe đồn ả vợ lấn vào can
Người điên đỏ mặt lao cuồng sát
Kẻ dại bừng tai dẫm nát tàn
Thế sự đê hèn không dễ thở
Nhân tình đốn mạt lẽ nào than
Trần gian khốn khổ còn mê muội
Cứ ngẫm mà xem khỏi luận bàn ./.
LCT 240917