THU BÂNG KHUÂNG
(Trường thiên)
Nhiều hôm trễ hẹn biết em chờ
Nhặt mẫu trăng tàn thử ghép thơ
Cảnh đã vào thu vàng lối mộng
Tình đang trở lại chín không ngờ
Thương mùa lá rụng chao đầu bãi
Nhớ buổi mây lùa ngập ngõ mơ
Tuổi dẫu già nhưng nào ngại núi
Người tuy yếu cũng chẳng lo bờ
Êm làn gió lạnh hương vườn cỏ
Mượt bãi sương gầy đủ rối tơ
Vẫn ngọn đèn treo kề hẻm vắng
Hồn ta lặng bởi mắt nai khờ ./.
LCT 28/O7/2O25
BÀI HOẠ :
*****
Nguyễn Thanh Hùng
1/
TÌNH BẠN & THƠ
(Kính tặng anh Bụi Thời Gian. Lỗi chánh nữu, bàng nữu)
Đến hẹn là lên rõ chẳng chờ
Đôi ngày Bụi xướng mỗi vần thơ
Mài nghiên Ngũ Độ xem còn oải
Giũa mực Trường Thiên quả khó ngờ
Vét tủ câu từ nghe huyễn mộng
Moi hòm ngữ vận thấy hờn mơ
Còn lo lái hạn nào xuôi bãi
Vẫn khổ chèo lơi bất cặp bờ
Bạn giữ chân tình đâu bỏ kén
Ta dành hữu nghị chớ rời tơ
Cùng vui vá dặm vài con chữ
Đủ vọng ngày kia sẽ bớt khờ ./.
2/
THƠ & EM
(Tặng người tôi yêu)
Đã hẹn cùng em ở lối chờ
Nhưng đành lỡ cuộc bởi vì thơ
Vầng trăng vỡ vụn buồn vô kể
Cụm chữ còng queo tủi bất ngờ
Giữa dải ngân hà đâu lắng mộng
Bên vòng nguyệt quế vẫn thường mơ
Dù cam nghĩa bậu dày sương bến
Dẫu khổ tình ta lộng sóng bờ
Nửa cõi vun đời tươi mượt tóc
Bao mùa giữ đạo thắm vàng tơ
Ngày trôi điểm lại thời xưa cũ
Thuở ấy vườn xuân ngõ vụng khờ ./.
NTH 28/7/2025
*****
Nguyet Huynh
THU MIÊN MAN
Đứng lặng hồ sen dáng liễu chờ
Theo dòng cảm xúc lạc vần thơ
Vào thu lá rụng bay hờ hững
Trở gót người đi giấu thẫn thờ
Nắng hạ vàng hanh tràn nỗi nhớ
Mây trời tím biếc trải niềm mơ
Hoàng hôn thả bóng va đầu ngõ
Cánh nhạn dìm sương đảo cuối bờ
Để giữ ân tình luôn thắm dạ
Trao về bến mộng mãi hồng tơ
Ngày xưa lỗi hẹn sầu tri kỷ
Thuở ấy hoài mang tuổi dại khờ./.
HKN.28-7-25 !
*****
Đăng Khoa Lê
. TÌNH HẠ
Lỡ hẹn làm em nóng buổi chờ
Đi về lối nhỏ dệt vần thơ
Nồng đang bãi hạ trời không tỏ
Lạnh đã tìm thu gió chẳng ngờ
Nhớ buồi âm thầm đau ngõ mộng
Thương ngày vất vả nặng mùa mơ
Nhà tranh dột nát từng thơm nghĩa
Vóc dạng gầy hao mãi đỏ bờ
Giữ lửa tình yêu nhiều nhánh lộc
Khơi dòng hạnh phúc vững đường tơ
Còn mong ấm mãi tình thôn bản
Kín kẻ hồn ta vẫn dại khờ
L Đ K 28/0725
*****
Hoành Trần
TRỌN TÌNH
( Trường thiên)
Lỗi hẹn gieo buồn kẻ đợi chờ,
Người đang mong ngóng để trao thơ,
Những lời mật ngọt gây kinh ngạc,
Đôi chữ thương yêu tạo bất ngờ!
Để thỏa tâm lòng bao tháng mộng
Vừa thông trí óc suốt ngày mơ!
Xưa đi muôn nẻo tìm nơi chốn
Nay đã về neo được bến bờ ,
Lối cũ tình xưa tròn nguyện ước
Thanh mai trúc mã đẹp duyên tơ,
Tay trong tay nguyện cùng xây đắp,
Dẫu bão giông lay đến khật khờ!
HT
28/7/25
*****
Trần Đình Tấn
ĐÂU KHỜ
Vào Thu cảnh đẹp những hôm chờ
Chén tửu chung trà nghĩ bạn thơ
Đã mấy mùa Xuân tình khởi hẹn
Làm bao buổi Hạ nghĩa thêm ngờ
Đêm rồi kỉ niệm nằm trên bãi
Thuở nọ ân tình trỗi gốc mơ
Mộng giữa ngày Đông ngời đỉnh núi
Chờ trong ngọn lá đỏ ven bờ
Em về ngõ ấy ươm làn cỏ
Ổng nghĩ sau này dệt nón tơ
Mỗi sáng cà phê cùng tuổi hạc
Thì đâu có chuyện lão ta khờ./.
28/7/2025
*****
Kim Xuyến
TÌM NHAU
Khẽ đến tìm nơi hứa đợi chờ,
Mây chiều thả nhẹ mấy vầng thơ.
Thu sầu nhặt lá rơi triền nhớ
Bóng ngã về đâu gợi nỗi ngờ
Xoã tóc khăn quàng vương gió lộng,
Neo thuyền mái đẩy bóng người mơ.
Khi còn ước hẹn sau ngày ấy,
Lúc vẫn chờ trông giữa bến bờ.
Gối chạm rèm mây buồn lệ ứa
Tay vờn bóng nguyệt níu tình tơ
Trăng nằm sóng soãi bên thềm vắng
Bỗng chốc hồn ta hoá dại khờ./
*****
Dinh Tuan Minh
BUỐT…
Đã hẹn mà sao chẳng thấy chờ
Hay tìm đến lão học làm thơ
Đìu hiu giữa bến sầu không tưởng
Lạc lõng đầu đê tủi bất ngờ
Khắc khoải trông về nơi vẫn mộng
Âm thầm dõi tới nẻo từng mơ
Diều êm ả lướt triều xô bãi
Biển dập dờn theo sóng vỗ bờ
Bỗng ngại như chiều bung mảng kén
Đang phiền tựa cảnh rối mành tơ
Vòng vo một lúc rồi suy ngẫm
Nghĩa nhạt tình phai bởi quá khờ
Đinh Tuấn Minh.
*****
Moc Loi Ta
GIẬN DỖI
Giận dỗi anh nhiều lỗi hẹn chờ
Bên thềm lặng lẽ ghép vần thơ
Thu sầu lá rụng gợi lòng nhớ
Ngỡ tuyết đông phong hồn thẫn thờ
Lệ đổ canh trường ôm gối mộng
Môi hồng nhạt phấn chẳng hoài mơ
Chàng ôi bạc bẽo tình chi lắm
Thiếp giữ trung trinh đợi bến bờ!
*****
Đình Diệm
MỘT LÃO KHỜ
Đợi bạn trong đêm dưới nguyệt mờ
Nao lòng mỏi ngóng dệt tình thơ
Trời thu cảnh vắng vàng thu rụng
Ý thắp tình xưa thật chẳng ngờ
*
Đời đã phai đi bao nguyện ước
Thời gian cuốn bóng nhạt màu mơ
Thân già nghĩa mãi còn lưu đó
Mái hạc hồn mai thắm thiết bờ
*
Chút lạnh heo thu tràn lối cỏ
Mơ màng bến cũ chạnh đường tơ
Canh gà chợt tiếng chuông khuya vọng
Quanh quẩn lòng dâu một lão khờ
HƯƠNG THỀM MÂY
*****
Ngọc Bích
THU XƯA
Đã hiểu rằng anh nóng ruột chờ
Em còn nhõng nhẹo nối vần thơ
Hoà bao cảnh đẹp thu nào thiếu
Kết những mùa vui hạ chẳng ngờ
Ngọn lửa tình yêu dường vẫn thắp
Con đường hạnh phúc đã hằng mơ
Bồi thương cảm xúc tràn khoang dạ
Gửi nhớ hoàng hôn ngập quãng bờ
Bến mộng hương đầy như bể nghĩa
Chân trời cảnh thắm tựa guồng tơ
Nhìn theo cánh nhạn bay về tổ
Bỗng nhắc về nhau thuở dại khờ
Ngoc Bich