XIN CHỜ MỘT VÒNG TAY
Anh lại về bên góc phố thu phai
Em vẫn đó nhưng dặm dài cách trở
Bến hoàng hôn đang giăng dày sợi nhớ
Cửa tâm tư loang lỗ vết dơ tình
Mảnh lá vàng như một kiếp nhân sinh
Đang rời rã chao mình rơi xuống bãi
Vẫn lòng đêm gặm nỗi sầu quan tái
Bến nhân gian đày ải kiếp con người
Bên kia đường vạt nắng cũng tàn hơi
Ngày ở lại vướng phải lời chua chát
Những vần thơ một thời hương dào dạt
Bỗng điên cuồng khao khát một lần say
Đêm trở về cùng ngọn gió heo may
Tình gầy guộc giữa bãi lầy nhân thế
Nghĩ mà đau bởi cảnh đời dâu bể
Những điêu ngoa cứ thế mãi chất chồng
Con phố nằm hứng ngọn gió thu phong
Góc hẻm nhỏ cũng mềm lòng năm tháng
Chốt niềm đau cho qua vùng dĩ vãng
Đêm trăng sao thắp sáng đuổi mây tàn
Bên kía đời chẳng còn những dối gian
Không thù hận như mưa tràn nước lũ
Chỉ còn ta gối tình em ấp ủ
Ướp men say giấc ngủ giữa ban ngày ./.
LCT 11/09/2018
BÀI HỌA :
*****
Thiên Di
TÌNH LỠ...
Lỡ cuộc tình em chếch choáng men say
Chỉ còn đọng những canh dài trăn trở
Còn chi nữa thôi đừng thương với nhớ
Sân ga chiều chia duyên nợ buồn thinh
Gió thu giăng mãi tơ tuởng bóng hình
Niềm yêu đó tàn tành nơi cuối bãi
Chỉ còn xót xác thân gầy tê tái
Đau ngút ngàn đầy hoang dại anh ơi
Con phố xưa vẫn lặng lẽ em ngồi
Ôn kỉ niệm của một thời cũ nát
Rồi uất nghẹn lẫn âu sầu chua chát
Hóa dại khờ tựa như hạt mưa bay
Giữa màn đêm giọt nuớc mắt lăn dài
Lòng mặn đắng quên tình này đâu dễ
Ngẫm thế tục gieo chi trò đâu bể
Làm vỡ hồn đau tứ thể cuồng phong
Giờ hai nơi em hụt hẫng chất chồng
Dòng kí ức giờ hóa không biệt dạng
Tiếng than thở vẫn rỉ rên ngày tháng
Mây vẫn trôi nhòa dĩ vãng điêu tàn
Cuối chân trời cô đơn mỗi bước chân
Thôi chôn kín chuyện ái ân chẳng giữ
Niềm thương cảm nén sâu vào quá khứ
Cố gượng mà đau vẫn ngự sầu vây...
*****
Lê Ngọc Dũng
ĐÁNH GỤC CƠN MÊ
----Lê Ngọc Dũng-----
Đêm não nề trước ngọn sóng phôi phai
Màn sương khuất giấc mơ dài trăn trở
Bóng hình cũ yêu thương hoài nhung nhớ
Vết thời gian đánh cắp thuở duyên tình
Sương khói mờ phủ rợp bóng huyền sinh
Buồn đau xót dâng đầy đình ngập bãi
Cuộc yêu lỡ mong manh nhiều tê tái
Khoảng hư không ai oán mãi trong người
Xa xăm nhìn nắng phảng phất từng hơi
Nỗi đau bủa nhạt phai đời đắng chát
Sao ai vẫn không vì tình trôi dạt ?
Chắp vuông hồn mạnh mẽ cất lời say
Kí ức buồn vĩnh viễn kết heo may
Ngàn thương tổn in hằn đầy nhân thế
Sẽ bước tiếp băng qua miền chân bể
Bởi đôi ta cũng hết lẽ vợ chồng
Quên muộn phiền vượt bão tố cuồng phong
Cố nhân hỡi sao bềnh bồng năm tháng
Xuân đông hạ. .. đã theo nơi dĩ vãng
Mãi cô đơn sống giữa áng thu tàn
Ôi cuộc đời sao chất nặng dối gian ?
Không hạnh phúc bình yên toàn sóng lũ
Trang kỉ niệm ngày xưa cùng ấp ủ
Là cơn mê ngự trị lỗ loang đầy.
Đăk Nông.... 11/9/2018
*****
Hữu Thiên
ĐÁY MỘ MỘNG TÌNH
Anh co mình trong vạt nắng chiều phai
Hương gió cũ thở dài đêm trăn trở
Kỷ niệm xưa vẫn còn từng sợi nhớ
Lá thu bay bỡ ngỡ vết loang tình
Cứ ngỡ rằng mộng ưỡc mãi tồn sinh
Mà đâu nghĩ ân tình loang lổ bãi
Khiến trăng già cuộn mình trong tê tái
Để cho anh sợ hãi đến bên người
Chén men tàn như thể đã làn hơi
Trong một thoáng rối bời nghe mặn chát
Đẩy xa trôi đêm tình không bến dạt
Kẻ rã rời ..đứa lạc thú giữa mềm say
Như treo đùa gió thổi lững lờ mây
Còn đâu chỉ vết trầy xưa là thế
Sóng nhập nhằng thoảng vờn qua mặt bể
Rồi chợt tan để lại đắng ngập chồng
Chẳng vui gì mộng vỡ giữa cuồng phong
Để tình kia úa dần trong một thoáng
Kỷ niệm chôn tận đáy mồ dĩ vãng
Nẻo hoàng hôn mãi rạn nứt mộng tàn
Cánh thu buồn héo hắt cả không gian
Thoáng qua đời nỗi niềm dâng ngập lũ
Ngó vườn trăng xa vời hương gió ủ
Mà nghe tim lạnh phủ chỉ một ngày..!
NL 11/09/2018
*****
Dung Nguyen
MƠ MỘT NGÀY
Gom cuộc tình mặn đắng những tàn phai
Căn gác nhỏ em nghe mùa lá trở
Giọt mưa chiều cũng mang theo thương nhớ ...
Bến sông Ngân dang dở giấc mơ tình...
Như hoa tàn đau một kiếp phù sinh
Ngăn dòng lệ rưng rưng chiều cuối bãi
Chia tay nhau mà lòng nghe tê tái
Thôi từ đây ta mãi mãi xa người!
Trở gót buồn lặng đếm những tàn hơi...
Giọt mưa hạ bên đời sao mặn chát
Người như thể cánh chim trời phiêu dạt ...
Mộng giang hồ bát ngát những cuồng say...
Thu tím buồn... lạnh với gió heo may
Ôm khắc khoải đọa đày nơi trần thế
Người đi biệt chốn chân trời góc bể...
Yêu thương xưa em cứ để chất chồng...
Mơ một ngày hết bão tố cuồng phong
Câu ân ái bên lòng vơi ngày tháng
Dở dang xưa trả về nơi quá vãng
Gom yêu thương rọi sáng buổi trăng tàn
Bên dốc chiều xua hết những dối gian
Để yêu thương ngập tràn như thác lũ
Mang tình xuân trở về bên ấp ủ
Xua tan đi giông tố của bao ngày...!
Dung Nguyen
*****
Nguyễn Kim Oanhh
THU PHAI
Thu giận gì sao để nắng hờn phai
Chỉ biết được khoảng cách dài trắc trở
Vẫn say đắm trao nhau từng sợi nhớ
Chờ đông sang níu lỡ bến xuân tình
Ai biết rằng dâu bể đoạn phù sinh
Đầy loang lổ cuốn mình bơi ngụp bãi
Mặc trầy trụa ghìm bên lòng tê tái
Qua phong ba mới vượt ải nên người
Tổn thương nào gắng gượng vẫn còn hơi
Bao kỷ niệm ghim những lời mặn chát
Phủ đều khắp mặc manh đời bèo dạt
Cứ mặn mòi vẫn khát mộng tình say
Gió trở mùa vờn nhẹ đám cỏ may
Lùa hết được mùi úng lầy không thế
Mời vị mặn thơm nồng từ ngoài bể
Về ướp thêm gia vị để chất chồng
Biển muôn đời hứng chịu những cuồng phong
Ôm chung thủy Cát vào lòng năm tháng
Thuyền khuất dạng đợi hoài không lai vãng
Mặc bến mong sau mỗi sáng sương tàn
Buồng tim nào chứa nổi kẻ dối gian
Thẫn thờ ngóng lệ tuôn tràn tựa lũ
Vùng ký ức từng đêm hằng ấp ủ
Bức tranh màu xé toạc phũ phàng rơi
*****
Mai Le
TRỌN MỘT VÒNG TAY
Anh chớ buồn khi nhìn nắng thu phai
Em sẽ đến dẫu đường dài cách trở
Hoa cúc nở giăng giăng trong chiều nhớ
Tiếng chim cu bỡ ngỡ gọi bạn tình
Vần thơ nào xoa dịu kiếp nhân sinh
Lại nhớ lúc yên bình nơi đồng bãi
Xa vạn dặm ôm nỗi lòng tê tái
Bến sông trăng chờ mãi một bóng người
Dẫu dặm dài không nản chí tàn hơi
Dệt mơ ước quên phận đời đắng chát
Ướp hương mộng cho đêm xuân dào dạt
Để bên người thỏa khát mộng tình say
Giữa thu rồi len lén sợi heo may
Vui anh nhé quên đọa đày nhân thế
Ta trọn nghĩa quên đi đời dâu bể
Trải tin yêu xóa dấu lệ chất chồng
Nép bên mình âu yếm gió thu phong
Em ríu rít thỏa niềm mong ngày tháng
Thả hết thảy ưu tư vào dĩ vãng
Ái ân say quên ngày rạng đêm tàn
Ta bên mình còn chi sợ dối gian
Hạnh phúc đến như nước tràn cơn lũ
Gối tay anh nụ môi hồng ấp ủ
Trao yêu thương cho bõ nhớ bao ngày .
*****
Đinh Vĩnh Long
HOÀI NIỆM
Như hoa hồng rực rỡ để rồi phai
Như cuộc sống mơ nhiều rồi chững lại
Ai cũng có một thời ngơ và dại
Nên buồn vui cứ trải những đêm trường
Heo may về nỗi nhớ gọi niềm thương
Cứ len lõi tỏa mùi hương bất tận
Những vị đắng của bao mùa em giận
Hay mùi thơm lúc nghĩa thắm ân nồng
Thu đang về én lượn giữa tầng không
Gió thổi nhẹ bên dòng sông kỷ niệm
Dệt những vần thơ trao người thầm mến
Nhớ không em từ buổi hẹn ban đầu
Rồi bao lần ướt đẫm bởi mưa Ngâu
Cùng tản bộ qua nhịp cầu đêm lạnh
Đời rộng mở cho tâm hồn vỗ cánh
Trao lời yêu khi sương lạnh đang về
Sao mà em vội vã rút câu thề
Để cay đắng theo về cùng nỗi hận
Cho đời anh vô cùng lận đận
Nghĩ về em chưa hết giận bao giờ
*****
HOÀI MONG...!
Mải miết nhìn ra vạt nắng vàng phai,
Vẫn tin tưởng không đời nào ngăn trở!
Bao năm tháng ân nồng nay gợi nhớ,
Nét đoan trang hiền dịu đẫm mơ tình!
Ngẫm đâu hề sẽ có chuyện tái sinh,
Sống chân thật hay để tâm bừa bãi!
Than thở phận cho buồn luôn diễn tái,
Chớ lo chi đến thơm lẽ ở người!
Hay mơ màng ái đượm chẳng phí hơi,
Rồi nẫu kiếp kêu la nào mặn chát!
Thuở ban đầu yêu đương chưa dứt dạt,
Nên lắm lần rệu rã đẫn đờ say!
Chút hy vọng theo về chỉ mảy may,
Do nhận thức xô bồ thì phải thế!
Dẫu trải mối duyên tình quanh bốn bể,
Nỗi hắt hiu tựa thể cảnh xa chồng!
Những hôm sầu thường đón trận bấc phong,
Cứ hụt hẫng suốt năm dài đoạn tháng!
Tiếc rẻ niềm yêu lẩn thời quá vãng,
Luôn trầm tư lặng dõi ánh trăng tàn!
Chỉ mong rằng khỏi đọng mảnh tình gian,
Như mỏi đến mùa vợi xa dòng lũ!
Để ta mình trông niềm mơ được ủ,
Thấy hân hoan cõi dạ cả đêm ngày!!!