TẢN MẠN ĐẦU ĐÔNG
Vớt mảnh trăng thu rụng dưới cầu
Gom làn gió nhẹ giữa vườn ngâu
Tìm hương tóc rối em vừa chải
Uống muỗng hư vô để cạn sầu
Có thể thời gian bạc mái đầu
Nhưng đời vẫn thắm mộng từ lâu
Chờ câu thệ ước ngàn năm giữ
Lỡ để quên trong cõi nhiệm mầu
Chẳng lẽ đời như mấy nhịp cầu
Nối dài thương nhớ giữa dòng sâu
Thì em ngọn sóng trào vô nghĩa
Giữa đám rong rêu nước đục ngầu
Vẫn biết đời như ngọn gió tàn
Qua chiều lướt giữa bãi sầu man
Hồn thơ cũng chỉ rừng mây cuộn
Giữa biển hoang vu lạnh ngút ngàn
Thôi nhé còn chi tiếng đợi chờ
Khi ngày nắng nhuộm ướt hồn thơ
Từ đêm gió giết tình thi lữ
Một bóng trăng xưa bịt lối mờ
Ngõ vắng hanh hao vết bụi đường
Tơ chiều rụng giữa lối mờ sương
Tình anh em trả ngày vay mượn
Để khối tim băng cõi mộng thường ./.
LCT 24102017