ĐI QUA GIẤC MƠ
Đêm đã qua ngày buồn quay trở lại
Ta bây giờ quan tái nửa hồn đau
Lửa thương yêu chết lịm tự khi nào
Tình góa bụa người trao về bến cũ
Hồn trăng đêm ôm lòng mây kín phủ
Gió lạnh lùng ấp ủ chốn trời xa
Mưa bâng khuâng rã mộng trước hiên nhà
Người vội vã rời ta từ dạo đó
Khúc thơ xưa mấy đêm rồi vàng võ
Nằm đợi chờ tiếng gió gọi hồn đêm
Câu yêu thương vuốt mấy sợi tơ mềm
Dòng mực tím nằm im buồn mỏi mệt
Quanh đâu đây tiếng van nài tha thiết
Khúc tình sầu ly biệt giữa ngàn mây
Dối gian ơi sao mãi cứ vơi đầy
Lời tạ tội chóng chầy mong tha thứ
Vắt lên vai chuỗi ngày dài quá khứ
Ta làm người khách lữ xuống đò ngang
Nắm tay em đi về bến thiên đàng
Chiều nắng gió mơ màng miền cô tịch
Ghé vào đây thăm ngôi đền cổ tích
Có mẹ già nặng trịch gánh hàng hoa
Có người em gái nhỏ cảnh không nhà
Ngồi xếp những phong ba thời tuổi mộng
Ta gặp cha lòng đau trào ngọn sóng
Đã mấy mùa lắng đọng tưởng bình yên
Mắt đăm chiêu phảng phất nét ưu phiền
Bờ suối lệ như còn nguyên thuở nọ
Ta không mong trở về miền nắng gió
Dấu ngựa hồng rã vó kể từ đây
Mộng lãng du cũng xếp lại theo ngày
Bên cõi vắng đêm say mùi cỏ lạ
Trả cho ai những đêm tình hối hả
Nỗi muộn phiền mong thả gió vào đêm
Vòng tay ngà hay những nụ hôn êm
Người hãy nhặt ngọt mềm gom giữ lấy
Không còn chi cuộc đời thôi có vậy
Ta đi về nơi ấy cõi bình yên
Bỏ lại sau ngày tháng đẫm ưu phiền
Chờ giọt lệ bên hiên chiều bốc cháy ./.
LCT 25/09/16