CHIỀU LÁ RỤNG
Chiều xuống thấp mây về đan sợi nhớ
Trăng ru hồn thả bóng xuống dòng đêm
Em nhặt nắng bên hồ khơi bếp lửa
Ta gom ngày cay đắng nhốt vào tim
Dòng nước mắt như mưa chìm bãi vắng
Con sông buồn chở nặng buổi hoàng hôn
Ngọn gió lướt qua ngõ hồn sâu lắng
Tiếng ai hò còn nặng những lời thương
Làn thu xưa thả hồn soi biển ảo
Tiếng thơ ru làm chao đảo linh hồn
Để giọt nhớ bôi trơn làn mắt biếc
Ai đang ngồi nuối tiếc một lần hôn
Miền ảo ảnh chập chờn hương ái ố
Bến trăm năm loang lỗ dấu chân người
Em chẳng phải tinh khôi màu áo trắng
Cũng không là sợi nắng cõi càn khôn
Bóng mây lạnh trôi luồn qua hẻm tối
Rồi đem gieo tội lỗi xuống gian trần
Em thảng thốt với bao lời than oán
Dấu thăng trầm mệt mỏi bến tình nhân
Dòng nước mắt vơi dần môi bỏng rát
Cõi hư vô nhòa nhạt bóng con người
Ta trở về bên hiên chiều lá đổ
Bỗng ngập ngừng quên hẳn một làn môi
Đời nhỏ lệ hay tình em đã chết
Câu thơ xưa vắt kiệt dấu thu buồn
Dòng rượu nhạt đắng mùi hôn thuở trước
Tình cho em như sợi nắng vô hồn
Ta trở lại lối xưa gầy guộc gió
Ánh trăng quen bên ngõ xuyến xao chờ
Tình vẫn ở bên kia bờ vực thẳm
Tìm muộn màng bên cạnh mấy trang thơ
Cơn đói khát chực chờ bên hẻm lạnh
Người ban ơn bố thí những đêm tình
Ta tội lỗi mong xin lời sám hối
Em một đời mòn mỏi kiếp điêu linh ./.
LCT 12/07/2018
BÀI VIẾT CHUNG :
*****
KHÚC CHIỀU
Anh vẫn hoài rong ruổi kiếp điêu linh
Đời lãng tử bước đăng trình chưa mỏi
Chiều xứ lạ chợt nghe lòng bổi hổi
Nẻo quay về còm cõi bóng chiều tan
Chiều lại chiều cứ tiếp diễn miên man
Miền hạ trắng như võ vàng thương nhớ
Người về đâu bước chân trần bỡ ngỡ
Giữa một chiều hoang vỡ bóng hoàng hôn
Đông chưa sang mà lạnh sắt se hồn
Vài cơn gió nhẹ hôn làn tóc rối
Cánh phong rơi cũng nghe lòng nhoi nhói
Bước đường trần mòn mỏi dáng người đi
Dòng thác buồn khe khẽ khúc từ ly
Con suối nhỏ thầm thì con trong chiều nắng
Bước lang thang qua cõi đời thầm lặng
Nghe nửa hồn trống vắng buổi vào thu ! (TV)
Ta yêu em như yêu đám sương mù
Màu lụa trắng mây thu hờ hững chảy
Đẹp tình thơ trao nhau từ độ ấy
Ánh mắt buồn vẫn vậy với thời gian
Ngọn gió chiều mãi thổi nhẹ miên man
Màu mắt biếc như làn mơ nắng quyện
Đôi môi mỏng để hồn ta lưu luyến
Men yêu đương xao xuyến lối thương hờn
Em vẫn là cơn gió mãi thơm hương
Cho đêm chết bên vườn thơ kỷ niệm
Có đời anh men theo lời âu yếm
Lẽ nào quên để ngày liệm bên đời
Ta vẫn là giọt nắng giữa chiều rơi
Đưa em đến một trời hoa mộng đẹp
Gối tình thu bên dòng thơ đã khép
Để không còn chật hẹp với thời gian
Em mãi là khúc hát cuối chiều tan ...(LCT)
Tường Vân & LCT 12/07/2018
*****
NGÀY BUỒN
Ngày cuối hạ nghe hồn len nỗi nhớ
Tiếng ve buồn như nức nở từng cơn
Ta lặng lẽ thu mình bên bếp lửa
Chút tro tàn có sưởi ấm buồng tim ?
Hàng phượng đứng bên đường sao im vắng
Từng cánh sầu rơi rụng cuối tà hôn
Tiếng đàn ai cung trầm buông lỡ nhịp...
Giọng hát nào chất chứa những buồn thương...
Người vẽ ra một thiên đường mộng ảo
Ta đâu hay giông bão vốn đang chờ
Để một ngày lặng hồn nghe tiếng pháo...
Đêm hạ buồn ta bỏ nửa vần thơ ...
Ta gói ghém niềm mơ chôn huyệt lạnh
Thiên đường xa gởi gắm chút u tình
Đêm từng đêm buông lời kinh thống hối...
Xin nửa đời đừng mỏi gót phiêu linh...!😰(DN)
Cũng là chuyện nhân tình em vướng víu
Câu thơ đêm tiu nghĩu khóc duyên trần
Giọt rượu đắng bên sân chiều đã cạn
Ta ngồi chờ vết rạn nửa đời đau
Hờ hững bước em qua đầu xóm vắng
Ta miên man ngồi ngắm bãi sao trời
Cơn gió nhẹ chơi vơi buồn cuối hạ
Tiếng tiêu sầu rời rã cuốn về đâu
Người mãi bước qua chân cầu năm cũ
Ta tìm về góc phố bỏ đời ta
Chiều lạnh lẽo mây pha màu nắng úa
Tiếng em cười sặc sụa đắng mùi men
Đời bỗng chốc như cây đèn gặp gió
Em xa ta vàng võ kiếp gian trần
Đành phải thế cơn đau tình lận đận
Dốc đời buồn trả lại chốn phù vân ./.(LCT)
Dung Nguyen & LCT 12/07/2018
*****
EM TRONG MẮT ANH
( y vận )
Mùa thu gọi tình yêu vào nỗi nhớ
Cơn mưa chiều đã phủ kín trời đêm
Vầng trăng nhạt dần pha màu ánh lửa
Mối tình đầu sẽ ngọt thắm hồng tim
Người yêu hỡi đừng trôi chìm biển vắng
Để anh sầu chết lặng giữa hoàng hôn
Để tâm hận câu thề xưa chẳng lắng
Cho nụ cười mãi tỏa rạng mến thương
Anh sẽ gánh đêm trường vào mộng ảo
Như lời thơ mát dịu chẳng vô hồn
Như khúc nhạc phiêu bồng nơi suối biếc
Thấy êm đềm môi chạm khẽ thầm hôn
Tình yêu đẹp nào ôm đường ái ố
Dấu yêu ơi hẹn gặp gỡ dâng người
Thoa dáng ngọc sắc tươi cùng lụa trắng
Gấp đôi thuyền thả giữa kiếp càn khôn
Ngọn gió thoảng nụ hôn quàng đêm tối
Len lỏi qua giấc điệp ,lối gian trần
Nghe tiếng vọng ai hò mà mãi oán
Khấp khởi lòng lo lắng đoạn tình nhân
Làn môi lạnh em ngồi than bỏng rát
Muốn cùng nhau hòa tiếng hát bên người
Tay quàng chéo nhìn mưa rơi lá đổ
Tiếng yêu nồng vội trải ấm bờ môi
Tình rực rỡ anh nào đâu nghĩ chết
Bởi sợi tơ mãi dệt nét vui buồn
Vì ước hẹn phủ ngàn cơn buổi trước
Nên giờ đây nhịp lỗi bước tâm hồn
Mây lặng lẽ luồn sâu vào cơn gió
Quyện hương hoa để mộng gởi câu chờ
Bài ca cũ nghĩa tình mơ vàng thẳm
Lại phai mờ như cảm xúc làm thơ
Đêm mộng ảo kẻ thờ ơ chẳng lạnh
Hoài trông mong chuyện luyến ái duyên tình
Nhưng cõi tạm dường như là hấp hối
Gọi ta về nếm trọn cõi điêu linh.
Lê Ngọc Dũng