VẾT ĐAU TRẦN THẾ
Chẳng nợ nần chi giữa chốn này
Thân mòn xác mỏi sự đời cay
Dầm sương tự thuở vừa xanh tóc
Dãi nắng từ khi chửa mượt mày
Thế sự đen lòng không dễ đổi
Nhân tình tốt bụng lẽ nào thay
Rồi đây nếu trở thành tro bụi
Mượn cửa từ bi hắn giãi bày ./.
LCT 3O/11/2O24
BÀI HOẠ :
*****
Trần Đình Tấn
ĐÀNH CHẤP NHẬN
Bình yên cuộc sống ở nơi này
Bởi đẫm dư thừa mặn đắng cay
Ngẫm để giàu sang giờ bạc tóc
Ngờ đâu khốn khổ mộng trơ mày
Ta tìm số phận trời không đổi
Họ thấy ân tình lão chẳng thay
Cát bụi hằng năm còn phủ nữa
Thì thôi chấp nhận mãi phơi bày./.
30/11/2024
*****
Tòng Trần
XA VÙNG LỬA KHÓI
Đời lang bạc tới ở phương này
Giã biệt quê nhà lắm tủi cay
Tại bởi làn bom cày vỡ tóc
Vì do mảnh pháo gọt tan mày
Thôn làng rệu rã ngày luôn đổi
Phố thị điêu tàn buổi mãi thay
Khổ quá đành xa tìm chỗ đậu
Nghèo nên lánh nạn kẻo xương bày.
30/11/2024.
*****
Lê Minh
NGẪM
Tiếc chỉ buồn thêm cõi trược này
Bao chiều ngẫm lại thấy mà cay
Thằng bên xóm hạ vừa đen cổ
Cậu giữa làng thu mới đỏ mày
Dẫu sự đời chua nào muốn đổi
Nên tình thế nhạt nỏ thèm thay
Rồi mai nắng đẹp xua ngày cũ
Những thứ cần chưa được tỏ bày
LM
*****
Vũ Như Cẩn
VẾT ĐAU TRẦN THẾ
********..♡..********
Thân ai kiếp nợ giữa trần này
Thể xác sầu đau nỗi oán cay
Mái ướt lên đầu trên ngọn tóc
Khô nóng mắt lửa với đôi mày
Giang sơn thế sự luôn dời đổi
Tính khí con người khó dễ thay
Giả biệt đời ta thành cát bụi
Từ bi Phật tánh hẳn tường bày ./.
3O/11/2O24 Vũ Như Cẩn
*****
Nguyễn Tiến
NỖI BUỒN NHÂN THẾ
Trần gian nghiệt ngã thế nhân bày
Ở cõi vô thường ngợp đắng cay
Thấy kẻ cuồng chây cần rõ mặt
Ghìm cơn nhẫn nhịn phải chau mày
Do trời bẫy đặt nhiều va vấp
Dẫu cuộc sinh tồn lắm đổi thay
Nộ hỉ luồng phân cùng ái mỹ
Thời suy xét kỹ tại tâm này .
- Nguyễn Tiến
*****
Hoành Trần
HỌC LÀM NGƯỜI
Ngọc Hoàng trừng phạt đến nơi này,
Là để luyện rèn biết đắng cay,
Lớn tuổi vòng tay kêu chú bác,
Đồng trang níu áo gọi tao mày,
Nhìn ra đời sống xinh tươi quá,
Ngó lại lòng người tốt đẹp thay,
Sự vật nên nhìn theo thiện ý
Không nên tô vẽ hoặc phơi bày!
HT
30/11/24
Hoành Trần (bài 2)
NGƯỜI YÊU ƠI!
Này em vui trọn hết đêm này,
Quăng bỏ sầu đau với đắng cay,
Mà mượt làn da đừng nhíu trán,
Mịn màng khuôn mặt chớ nhăn mày,
Trợn trừng cặp mắt e sợ quá,
Há to vòm miệng thấy ghê thay,
Dịu dàng nết đẹp nàng tôn nữ,
Chớ có khoe khoang với đặt bày!
HT
30/11/24
*****
Đăng Khoa Lê
. CHẲNG ĐỔi ĐỜI
Còn duyên nợ lắm ở nơi này
Nhớ tuổi thơ đầy những ngọt cay
Bãi cỏ chăn bò nhem nhuốc mặt
Bùn ao nổ pháo lọ lem mày
Hằng mơ sách đẹp đời không đổi
Vẫn níu tâm lành vận chẳng thay
Số ải rời quê rồi mãi tội
Tìm nơi ngõ Phật để mong bày
L Đ K 30/11/24