THÊM MỘT MÙA ĐÔNG
Từ khi mẹ vắng bỏ căn nhà
Mỗi buổi đông về chạnh xót xa
Lối cũ ngày mưa bờ cỏ rụng
Đường xưa tối lạnh mảnh mây xà
Qua chiều nắng đọng vườn không chủ
Lại bữa em về cổng thiếu hoa
Hẻm quạnh mù sương tràn kín ngõ
Buồn đêm chỉ một bóng trăng tà ./.
LCT 08/11/2018
BÀI HỌA :
*****
KHẮC KHOẢI CHIỀU ĐÔNG
Nghĩ cảnh chiều đông Mẹ vắng nhà
Cha thời mới vĩnh biệt ngàn xa
Hàng me cổng trước chùng thân rụng
Khóm bưởi vườn sau võng cội xà
Chạnh cõi tâm hồn đau kiếp chủ
Vương miền giấc điệp khổ đời hoa
Rồi đêm khắc khoải buồn bên ngõ
Chỉ có mình ên nẫu nguyệt tà .
08/11/2018.
*****
NỖI LÒNG
Dạo ấy buồn cơn lỡ bỏ nha
Chôn vùi cuộc sống mãi miền xa
Vườn xưa vắng vẻ màn sương rụng
Cổng cũ đìu hiu vạt nắng sà
Nhớ buổi thu vàng ươm rãnh huệ
Mơ chiều hạ trắng ủ nhành hoa
Giờ đây nghĩ ngợi sầu lên mắt
Đã muộn còn đâu tuổi xế tà.
CLG. 8/11/2018
*****
THƯƠNG VỀ XỨ LẠNH
Dõi cảnh chiều đông lại nhớ nhà
Thương thầy xót mẹ ở rừng xa
Lều tranh thưở ấy từng hư cột
Mái rạ ngày nao đã hỏng xà
Để lạnh tràn sang đời rũ lá
Cho hàn phủ đến phận tàn hoa
Thân gầy phải chịu trong mùa giá
Xác mỏng đành phơi giữa tịch tà
*****
Phút chạnh lòng
Cái lạnh Tây nguyên phủ kín nhà
Len từng sợi nhớ kẻ đi xa
Long lanh chiếc lá chiều qua rụng
Lệ đọng đêm sương gió cuốn sà
Trở gót vườn xưa còn có chủ.
Chân nghiêng lối cũ cỏ vờn hoa
Xa xăm mắt dõi nhìn ra ngõ
Buốt giá tim côi.. bóng xế tà
*****
LÁ THƯ BUỒN
Biển sóng trào dâng vỗ cạnh nhà
Bao dòng viết vội gởi đằng xa
Vườn cau đã chín vì sương rụng
Vạt liễu còn xanh bởi nắng sà
Chớ để duyên tình trong bộ não
Nên ghìm số phận giữa rừng hoa
Mùa đông nếu lạnh thì nhen lửa
Dẫu chỉ mình em với nguyệt tà.
Lê Ngọc dũng
*****
NỖI BUỒN VẮNG LẶNG
Lá xạc xào rơi bỗng nhớ nhà
Manh tình lạnh lẽo ở miền xa
Nhìn đôi én lượn hoài không đậu
Thấy cặp chuồn bay chẳng muốn xà
Đoản nhạc vương sầu đau kiếp bạc
Âm đàn vướng khổ nát đời hoa
Dòng thơ cũng đượm buồn tê tái
Của những chiều mưa cảnh gió tà/
NPP 08/11/2018