HƯƠNG THẦM
Vẫn đó vầng trăng của cuộc đời
Hương thầm mãi đậm ý tình khơi
Đường tơ hẹn biển nào thay tiếng
Ngõ mộng thề non chớ đổi lời
Bỗng trận thu vàng nghiêng lá đổ
Nên miền hạ úa đảo chiều rơi
Ngồi xem lại những dòng thơ nối
Chạm phải lòng đau đến rã rời ./.
LCT 13/07/2018
BÀI HỌA :
*****
Tòng Trần
SÔNG ĐỜI
Dòng sông gắn chặt ở bên đời
Để sóng hôn bờ mãi lượn khơi
Dẫu nhạc thời gian đàn tỷ tiếng
Dù cung đáy dạ gảy trăm lời
Đông hờn khắc khoải tình sao rã
Hạ tủi ê chề nghĩa há rơi
Đếm những thuyền qua buồn chợt nổi
Nhìn bao khách lại nẫu tim rời.
13/7/2018.
*****
Dư Âm
NGẦM SUY...!
Ngầm suy mặn đắng cả duyên đời,.
Ủ mộng bao lần vẫn luyến khơi!
Cạnh ngõ hôm nào không khản tiếng,
Gần hiên bữa nọ chẳng khan lời!
Cho dù hạ vãn sương hoài đổ,
Hoặc giả đông tràn tuyết mãi rơi!
Cõi dạ mơ màng luôn để nối,
Và mong hạnh phúc khỏi xa rời!!!
*****
Hiền Nguyễn Trọng
MỘNG THẮM
Nghĩa ấy rồi theo tận cuối đời
Duyên này vẫn thắm mộng tràn khơi
Vần thơ đẫm ngọt gieo hòa tiếng
Chén rượu nồng cay thả xướng lời
Gió dỗi ghen hình ngơ ngẩn đổ
Trăng hờn giận bóng nhạt nhòa rơi
Hoài mong kết chỉ đường tơ nối
Ước nguyện tình ta mãi chẳng rời.
NTH 13/8/2018
*****
Hữu Thiên
HÂM NÓNG LỬA TÌNH
Tìm trang kỷ niệm giữa hiên đời
Đắp những đêm tình ả định khơi
Chục phút tan sòng anh bảo lỗ
Vài canh rã đám mụ kêu lời
Ngồi rung mỏi gối như tàn tạ
Đứng nhảy tê giò đã rụng rơi
Ngõ mộng hâm hoài chưa đủ ấm
Mà thân chạm lỗ xắp xa rời..!
NL 13/07/2018
*****
Nguyễn Châm
ĐÊM LẶNG
Người ta nỡ phụ mối duyên đời
Nhặt những ân tình ném bể khơi
Để quãng ngày xanh ngờ nghệch tiếng
Rồi khi tóc bạc dở dang lời
Buồn thơ thẩn một mùa trăng khóc
Tiếc ngẩn ngơ từng chữ thệ rơi
Mỗi bước thời gian nhàu kỉ niệm
Tàn canh chén mộng vẫn không rời
Nguyễn Châm - 130718
*****
Tường Vân
ĐÊM LẠNH
Từ anh giã biệt bến xuân đời
Đã mấy năm rồi mộng vẫn khơi
Nỗi khổ âm thầm chưa ráo lệ
Niềm đau khắc khoải chẳng nên lời
Vàng thu gió trở sầu đông rụng
Bạc tóc em hờn bóng hạ rơi
Tiễn ánh trăng gầy qua cửa sổ
Tàn đêm giá lạnh mãi không rời !
Tường Vân - 13/07/18
*****
Đinh Vĩnh Long
VẪN LÀ TA
Vần thơ khúc nhạc gửi cho đời
Dẫu được coi là cát biển khơi
Đã hiểu thầy chê vì lệch tiếng
Rồi nghe bạn trách bởi sai lời
Quên từng chỉ trích dù mưa tạt
Bỏ những phê bình mặc gió rơi
Để giữ ân tình luôn lắng đọng
Và mong hạnh phúc mãi không rời
*****
Bài đối họa
XIN LÀM NGỌN SÓNG
Có lẽ rồi đây trả lại đời
Xin làm ngọn sóng giữa trùng khơi
Ngày ôm mặt biển đùa bao tiếng
Tối dỗ hồn trăng rộn đủ lời
Bỏ những đêm ngồi nghe lá rụng
Quên từng buổi lặng ngắm chiều rơi
Tình em cũng chỉ là cơn gió
Cuộn giữa đồi hoang vắng vẻ rời ./.
LCT 13/07/2018
*****
Đinh Vĩnh Long
NUỐI TIÉC
Vần thơ nhạt nhẽo trước hiên đời
Ngọn gió thưa dần giữa biển khơi
Đã giận chàng say vào gửi tiếng
Rồi căm cậu xỉn đến trao lời
Từng phen ủ rũ sầu mưa dội
Những bận âu sầu tủi gió rơi
Tiếc cả trời yêu vừa giã biệt
Và thương bản nhạc mới chia rời
*****
TO Ny Trần
TRĂNG NGỜI
Nguyệt sáng trời cao tỏa xuống đời
Như là muốn ngỏ nghĩa nồng khơi
Vầng mây đã thệ gom tròn ý
Ngọn gió còn hong giữ vẹn lời
Để những đêm huyền đâu bóng ngả
Cho từng giấc điệp chẳng tình rơi
Ngày vui cuối Hạ cùng nhau quấn
Ngập đắm hồn trăng khó thể rời.
13/07/2018
*****
Dinh Tuan Minh
SAO ĐÀNH
Từ khi thấy bạn lãng quên đời
Sợ dỗi nên mình chẳng dám khơi
Đã hỏi đôi lần nhưng lặng tiêng
Từng thưa mấy bận cũng im lời
Hình như mắc tủi ngày sao rụng
Chắc lẽ vương sầu buổi nguyệt rơi
Biển thắm mây hồng bay rực rỡ
Mà sao ngọn gió phải xa rời
*****
Kim Sao
LẶNG THẦM
Đan lòng nhớ những chuyện bên đời
Ấy đã lâu rồi chẳng dậy khơi
Bữa đợi em chờ đâu thể tiếng
Ngày trông phải lặng vẫn im lời
Bao mùa phượng vỹ tàn mau đổ
Cũng bấy lần lan rụng khẻ rơi
Ngõ hẹn thề chi còn để nối
Tìm bao kỷ niệm cũng xa rời...
Vôtinh 13/7/2018
*****
SÔNG ĐỜI
Mình em lặng lẽ ngắm sông đời
Gió đã xô thuyền vượt biển khơi
Để mảnh trăng vàng ôm trọn tiếng
Cho con nước bạc giữ nguyên lời
Niềm thương lạc lõng khi tình đổ
Nổi nhớ bơ phờ lúc mộng rơi
Lật chuỗi thời gian thề với hẹn
Mà nghe uất nghẹn bởi duyên rời
Nguyễn phượng
*****
ĐỜI ĐÂU CÓ THẲNG
Buồn trong cõi tạm nẫu canh đời
Bởi phận đâu bằng sóng mãi khơi
Vượt cảnh nghèo kia hoài rã tiếng
Trườn phương khổ ấy vẫn khan lời
Tâm hồn chẳng vẹn đưa lòng ngã
Lẽ sống không giàu đẩy phận rơi
Nếm đủ cuồng phong và bão dập
Vòng tay nhỏ bé cũng buông rời.
Lê Ngọc Dũng