KHÔNG CÒN LÀ MÙA THU
Thu lại về bên góc phố hanh hao
Làn gió nhẹ xạc xào chen cửa sổ
Tiếng đàn ai nỗi niềm rơi xuống hố
Chén ưu tư em dỗ nợ tang bồng
Nắng lụa là trôi cặp mé con sông
Đời rác rưởi chất chồng lên xó vắng
Mỗi vần thơ một nốt buồn trĩu nặng
Ta thương em cay đắng những đêm tình
Thôi chỉ là những được mất hư vinh
Rồi cũng chết giữa vũng sình tội lỗi
Cõi càn khôn biết bao điều gian dối
Em cùng ta lạc lối mãi mê tìm
Ta một đời cảnh đáy bể mò kim
Em suốt kiếp phận mưa chìm nước lũ
Bến trần gian đôi ta cùng tạm trú
Nghe mây mưa vần vũ quẩn quanh đời
Góc mộ phần gởi xác buổi tàn hơi
Không dễ kiếm bởi đời còn lưu lạc
Nóc nhà hoang mái tranh gầy xơ xác
Thì mong chi niềm an lạc sau cùng
Ta muốn về với mảnh đất miền Trung
Nhưng lỡ bước để ngàn trùng cách biệt
Bóng hoàng hôn dật dờ trăng thu khuyết
Tâm miên man chiều ly biệt hôm nào
Thôi cũng đành như một giấc chiêm bao
Đã biến mất sau ánh hào quang mỏng
Suốt đời ta xây trên đầu ngọn sóng
Mãi bon chen giấc mộng cõi thiên đường
Ta ngậm ngùi cùng kiếp sống tha phương
Giọt nước mắt đêm trường nay đã cạn
Thì mùa thu chẳng là mùa sao sáng
Lá vàng đưa xao lãng một góc trời ./.
LCT 3O/O7/2O25
BÀI HOẠ :
*****
Nguyễn Thanh Hùng
GÓC TRỜI RIÊNG
Thu lặng buồn nhìn vạt lá dần hao
Chiều khựng nắng gió xì xào rơi đổ (xv)
Khoảng trời riêng nghiêng dần theo miệng hố
Góc trăng khuya đêm dụ dỗ non bồng
Sợi sương mềm đan thảm lụa ven sông
Dòng suy tưởng chập chồng nơi bến vắng
Gửi vào thơ nốt nhạc trầm sâu nặng
Cho âm trôi nhạt đắng thế nhân tình
Khi thuyền đời bươn chải bến nhục vinh
Thường sa ngã vấy ao sình lầm lỗi
Ta vẫn mãi dặn lòng không thể dối
Đường vô tư sạch lối hãy mong tìm
Ai một đời sống cuộc sống hoàng kim
Ta nửa kiếp nổi chìm theo dòng lũ
Cõi phù sinh ta làm nơi cư trú
Bến truân chuyên như vũ điệu trêu đời
Đến thiên đàng ta gượng nén làn hơi
Nào buông thả giữa dòng đời truỵ lạc
Vẫn như một cánh ve gầy lột xác
Sầu miên man đến thuỷ tận sơn cùng
Cả canh đời vẫn vẹn tấm lòng trung
Đường vạn nẻo với muôn trùng khác biệt
Bóng trăng rơi lịm dần trong hao khuyết
Sẽ chia xa biền biệt biết đâu nào
Cuộc phong trần dài ngắn có là bao
Thời binh nghiệp bên chiến hào thân mỏng
Kiếp phù du nổi chìm theo bọt sóng
Cõi phiêu lưu có đến vạn trăm đường
Ta nặng lòng cơm áo vẫn xa phương
Dầu khan bấc mỗi canh trường dần cạn
Nào có thể mãi từng đêm khơi sáng
Ánh sao khuya quên lãng cuối chân trời…
NTH 30/7/2025
*****
Sầu Đông
Bài hoạ nối
Lá vàng đưa xao lãng một góc trời (BTG)
Con đường vắng chơi vơi buồn mỗi tối
Giọt sương tan trên lối cũ sao mờ
Em cũng buồn như mấy khúc tình thơ
Ngày giã biệt tim dại khờ vô cảm
Để ta buồn như chiều giăng mây xám
Giữa thu sang ảm đạm một góc trời
Ngày lại dài như những áng mây trôi
Đêm cảm thấy một trời đen buốt giá
Dòng nước mắt nhạt nhoà rơi lã chã
Buổi chia ly muôn ngã mãi xa rồi
Ta trở về bên lối cũ đơn côi
Niềm thương nhớ cảnh bồi hồi xa vắng
Gió buồn vương theo mây về khoảng lặng
Ta quên nhau đêm đắng mảnh linh hồn
Ngày nhạt nhoà không có nụ môi hôn .!
SĐ
*****
Trần Đình Tấn
NƯỚC MẮT ANH
Thu đã về tiết chuyển nắng gầy hao
Lật kỉ niệm năm nào ghi trang sổ
Đời ngắn ngủi có gì đâu ham hố
Nhớ ngày xưa cực khổ mẹ bế bồng
Đã một thời lỡ bước lội sang sông
Để ngày nay đau lòng nơi nẻo vắng
Giọt lệ sầu đêm còn đang ôm nặng
Với quê hương đất mẹ đắng ân tình
Trong cơn mơ ảo tưởng với quang vinh
Nào ngờ đâu rập rình cơn tội lỗi
Giữa trần gian có bao điều giả dối
Ta nghe ai để vội bước đi tìm
Mắt đã mờ nay kéo chỉ luồn kim
Mộng xưa kia nhấn chìm nơi bão lũ
Thế là hết chẳng còn êm chỗ trú
Ta với em rũ bỏ hết cho đời
Cuối chân đồi sao vẫn mộng dài hơi
Li cà phê khung trời nơi đất lạc
Tuổi hạc rồi ngẫm nghĩ gì thân xác
Sẽ tàn hơi vàng bạc có theo cùng
Quê mẹ nghèo ở giữa chốn miền Trung
Mấy chục năm muôn trùng xa tạm biệt
Nấm mồ cha cũng nhiều giông gió khuyết
Buồng tim con tha thiết cõi đất nào
Ta hãy về bởi hơi thở còn bao?
Tìm lại chút ngọt ngào khi vừa mỏng
Nhớ tuổi thơ nổi chìm dâng trào sóng
Cảnh lang thang sống góc rẽ con đường
Đã lạc loài mơ ước giữa muôn phương
Xây tổ ấm cũng dường như sạch cạn
Ngọn đèn dầu cuối đường hầm chưa sáng
Nước mắt anh không thể rạng chân trời./.
30/7/2025
*****
Ngọc Bích
ANH ĐI ĐỂ LẠI TÌNH THU
Chiều thu buồn vạt nắng cũng dần hao
Từng cơn gió vẫn xì xào bậu sổ
Nghe bản nhạc cuộc tình rơi đáy hố
Mà thương ai mang kiếp nợ xuân bồng
*
Lời tạ từ thuở ấy ở bên sông
Dòng kỷ niệm đã khéo chồng đêm vắng
Mối tình cũ giữ làm chi thêm nặng
Em đã quên những cay đắng cuộc tình
*
Ngã ba đường anh đến để cầu vinh
Giờ thất bại giấn thân sình ngập lỗi
Cũng tại bởi lòng người đầy giả dối
Làm anh tôi cứ lầm lối hoang tìm
*
Phao cứu đời như đáy bể mò kim
Anh cố gắng đừng để chìm trước lũ
Như cánh nhạn tìm một nơi cư trú
Vượt qua giông tan vũ lại xây đời
*
Đường đua dài dẫu có lúc hụt hơi
Một lần nữa không để đời đi lạc
Thêm nghị lực chớ làm đau thể xác
Có người mong hoan lạc đến sau cùng
*
Thu đang về với khúc ruột miền Trung
Ôi cảmh đẹp giữa muôn trùng khác biệt
Trăng bến cũ vẫn một đời trăng khuyết
Đứng chờ ai mới tạm biệt hôm nào
*
Trái tim hồng tình cảm ấy xiết bao
Ngàn nỗi nhớ gửi anh hào thư mỏng
Cuộc tình lữ nhấn chìm từng đợt sóng
Gọi nàng thu mau tỉnh mộng hoang đường
*
Kỷ niệm nào theo bước kẻ tha phương
Em lặng lẽ giữa miên trường nắng cạn
Một ngọn lửa phía chân trời loé sáng
Anh tìm vui ....để thu lãng du đời ....
Ngoc Bich
*****
Đăng Khoa Lê
Với Bụi Thời gian
. NỖI NIỀM MÙA HẠ
Hạ đang nồng thu đã gợi hanh hao
Chiếc lá chênh chao sà vô cửa sổ
Làn sương nhẹ tan trên từng ngõ phố
Cà phê đêm ngọn gió cũng bềnh bồng
Cải đã trổ vàng thuyền vẫn đợi bến sông
Em dến thuở lấy chồng xa phố vắng
Đang đợi tuổi trong lòng anh trĩu nặng
Thương làm sao giọt nắng cũng vô tình
Một quảng đời từng trải nỗi nhục vinh
Ngọn bèo dạt một mình ta chịu lỗi
Giữa dòng đời gặp nhiêu điều rắc rối
Ta cùng em lặn lội ước mơ tìm
Tát cạn biển đông bới một chiếc kim
Em cầu nguyện không chìm trong bão lũ
Đừng mơ em cõi trần gian ở trú
Lưu luyến thôi ấp ủ để tươi đời…
Mặc kệ đi sống ảo bởi còn hơi
Luôn cầu nguyện phận đời trong an lạc
Cuộc thế đổi thay làng quê lột xác
Kẻ ở phương nao mắt lác theo cùng
Thương phận người trong bão lũ miền Trung
Tình quê hương lạnh lùng do li biệt
Được bù đắp bởi nhiêu mùa trăng khuyết
Nặng hồn quê thân thiết tự thuở nào
Cuôc tình này ta bỏ chẳng là bao
Sẽ tan biền thời gian dần bào mỏng
Bởi hồn cát dạt theo từng đợt sóng
Ham hố chi cõi mộng thả trên đường
Như vì sao lạc giữa ngàn phương
Về bến cũ khi dòng thương đã cạn
Tìm đến mùa thu xua tình hạ vãn
Màn hạ xuống rồi y án do trời
L Đ K 30/07/25
Rất tuyệt vời!
Trả lờiXóaCảm ơn ai đó nha
Xóa