PHIÊN KHÚC MÙA ĐÔNG
(Thuận nghịch độc)
Tan chiều gió lạnh bến sầu đông
Ngõ vắng người thương nhớ chất chồng
Đàn phím rộn âm hoà sóng gợn
Nguyệt cầm vang tiếng vọng mây trông
Đan tay dấu cũ duyên chồng vợ
Trở gót đường xưa lối ruộng đồng
Tàn nắng hẻm mơ vườn lá rụng
Chan hoà cảnh đẹp lúa vàng bông...
Bông vàng lúa đẹp cảnh hoà chan
Rụng lá vườn mơ hẻm nắng tàn
Đồng ruộng lối xưa đường gót trở
Vợ chồng duyên cũ dấu tay đan
Trông mây vọng tiếng vang cầm nguyệt
Gợn sóng hoà âm rộn phím đàn
Chồng chất nhớ thương người vắng ngõ
Đông sầu bến lạnh gió chiều tan ./.
Tan vệt nắng chiều gió phủ đông
Quạnh hưu phòng ắng bậu xa chồng
Đàn đau gãy khúc tình sao vọng
Nhạc lỗi quên lời tiếng bởi trông
Đan nghĩa đợi chờ thân giữ lửa
Nợ duyên thầm khát kẻ chăm đồng
Tàn canh thấu mộng tròn đêm trắng
Chan nguyệt tơ đời thắm rực bông .
Bông rực thắm đời tơ nguyệt chan
Trắng đêm tròn mộng thấu canh tàn
Đồng chăm kẻ khát thầm duyên nợ
Lửa giữ thân chờ đợi nghĩa đan
Trông bởi tiếng lời quên lỗi nhạc
Vọng sao tình khúc gãy đau đàn
Chồng xa bậu ắng phòng hưu quạnh
Đông phủ gió chiều nắng vệt tan.
Xuân Ngạn : 25.11.21
*****
Phượng Phượng
SẦU ĐÔNG
(Thuận nghịch độc)
Tan nắng biển chiều cảnh giá đông
Hắt hiu sầu cảm vợ thương chồng
Đàn đêm chị trải lòng mong nhớ
Mộng sớm anh bày nỗi ngóng trông
Đan áo tự đầu hôm đón nguyệt
Dệt thơ vần cuối buổi thăm đồng
Tàn trăng bến mịt mờ sương khói
Chan sóng vỡ bèo nổi trắng bông
Nghịch
Bông trắng vỡ bèo nổi sóng chan
Khói sương mờ mịt bến trăng tàn
Đồng thăm buổi cuối vần thơ dệt
Nguyệt đón hôm đầu tự áo đan
Trông ngóng nỗi bày anh sớm mộng
Nhớ mong lòng trải chị đêm đàn
Chồng thương vợ cảm sầu hiu hắt
Đông giá cảnh chiều biển nắng tan/
NPP 26/11/2021
*****
Thuận Thu
Xin họa:
ĐỢI NGƯỜI
Tan loãng giọt trầm mặc khúc đông
Vọng phu hòn đá thạch đôi chồng
Đàn hoang lạnh ốc đời câm lặng
Sóng nhẹ xô chiều biển nhớ trông
Đan rét cội ngàn hương cỏ nội
Vỡ trăng ghềnh nguyệt tiếng tơ đồng
Tàn phai nhánh mộng đâu tìm biết
Chan ngập nắng trời trắng đụn bông
nghich:
Bông đụn trắng trời nắng ngập chan
Biết tìm đâu mộng nhánh phai tàn
Đồng tơ tiếng nguyệt ghềnh trăng vỡ
Nội cỏ hương ngàn cội rét đan
Trông nhớ biển chiều xô nhẹ sóng
Lặng câm đời ốc lạnh hoang đàn
Chồng đôi thạch đá hòn phu vọng
Đông khúc mặc trầm giọt loãng tan
—ThTh—
*****
Nguyễn Gia Khanh
ƯỚC MÙA ĐÔNG KHÔNG LẠNH GIÁ
Tan giá sưởi hồn ước hết đông
Vắng xưa người tủi nỗi thêm chồng
Đàn ai tiếng mãi sầu hiên vọng
Mộng ấy đêm hoài nhớ kẻ trông
Đan nhẹ tóc mềm tay ngỡ gió
Ngắm xa trời mọng lúa chen đồng
Tàn thu cảnh cũ tình bao gợi
Chan chứa nắng vàng bướm cợt bông.
Đọc ngược :
Bông cợt bướm vàng nắng chứa chan
Gợi bao tình ấy cảnh thu tàn
Đồng chen lúa mọng trời xa ngắm
Gió ngỡ tay mềm tóc nhẹ đan
Trông kẻ nhớ hoài đêm ấy mộng
Vọng hiên sầu mãi tiếng ai đàn
Chồng thêm nỗi tủi người xưa vắng
Đông hết ước hồn sưởi giá tan.
Tan nắng ngõ mờ cảnh chớm đông
Tái tê chiều giữa đớn đau chồng
Đàn ngân dỗi trách từng mong đợi
Mõ điểm than hờn mãi ngóng trông
Đan dệt nhác dần thưa tới lũng
Xới vun lười hẳn vắng thăm đồng
Tàn duyên kiếp lạnh đời xơ xác
Chan mặn đắng hoài nhạt úa bông
Bông úa nhạt hoài đắng mặn chan
Xác xơ đời lạnh kiếp duyên tàn
Đồng thăm vắng hẳn lười vun xới
Lũng tới thưa dần nhác dệt đan
Trông ngóng mãi hờn than điểm mõ
Đợi mong từng trách dỗi ngân đàn
Chồng đau đớn giữa chiều tê tái
Đông chớm cảnh mờ ngõ nắng tan
Đinh Tuấn Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét