TA MÃI ĐỢI NGƯỜI
(Thuận nghịch độc)
Thuận:
Ta đợi mãi người bởi nhớ nhung
Chạm môi lần ấy buổi sau cùng
Ngà sương bến cũ tình thu lạnh
Đẫm lệ thi buồn cảnh lối chung
Xa vắng để trời sao đọng vũng
Thẳm sâu còn vệt sáng soi vùng
Tà trăng đốm nhạt mờ mây biển
Tha thiết cõi lòng lửa cuộn nung...
Nghịch:
Nung cuộn lửa lòng cõi thiết tha
Biển mây mờ nhạt đốm trăng tà
Vùng soi sáng vệt còn sâu thẳm
Vũng đọng sao trời để vắng xa
Chung lối cảnh buồn thi lệ đẫm
Lạnh thu tinh cũ bến sương ngà
Cùng sau buổi ấy lần môi chạm
Nhung nhớ bởi người mãi đợi ta ./.
LCT 18/1O/2O25
BÀI HOẠ :
*****
Hương Lan
TA CHỜ ĐỢI NHỎ
Thuận nghịch độc
Ta chờ đợi nhỏ mắt huyền nhung
Gởi nghĩa tình xưa lối mộng cùng
Ngà ánh tỏa trăng nhờ phận đẫm
Thắm dòng mơ cảnh giữ đời chung
Tha gì dẫu thả hương choàng phố
Vỡ chỉ dù hong nắng chạm vùng
Tà nguyệt tủi sương vày trước ngõ
Xa dần bóng mãi khỏa chiều nung
Nung chiều khỏa mãi bóng dần xa
Ngõ trước vày sương tủi nguyệt tà
Vùng chạm nắng hong dù chỉ vỡ
Phố choàng hương thả dẫu gì tha
Chung đời giữ cảnh mơ dòng thắm
Đẫm phận nhờ trăng tỏa ánh ngà
Cùng mộng lối xưa tình nghĩa gửi
Nhung huyền mắt nhỏ đợi chờ ta
18.10.2025
Hương Lan
*****
Sáu Cào Cỏ
🕉🕉🕉TÌM TA🕉🕉🕉
(Thuận nghịch độc)
Thuận:
Ta tìm kiếm lại khép màn nhung
Tĩnh lặng kiềng chân ý tận cùng
Ngà ngọc sáng soi vàng cảnh lạ
Thế thời sinh diệt khổ đời chung
Xa nhìn dấu cộng tàu trăn trối
Cạn nghĩ người đông biển vẫy vùng
Tà nguyệt ngắm đêm tàn giấc điệp
Tha tình gửi vận hỏa rèn nung.
Nghịch:
Nung rèn hỏa vận gửi tình tha
Điệp giấc tàn đêm ngắm nguyệt tà
Vùng vẫy biển Đông người nghĩ cạn
Trối trăn Tàu cộng dấu nhìn xa
Chung đời khổ diệt sinh thời thế
Lạ cảnh vàng soi sáng ngọc ngà
Cùng tận ý chân kiềng lặng tĩnh
Nhung màn khép lại kiếm tìm ta .
18/1O/2O25
🚥🚥🚥 Sáu Cào Cỏ 🚥🚥🚥
*****
Đăng Khoa Lê
. NGƯỜI CÓ NHỚ TA
Ta mòn mỏi đợi mắt huyền nhung
Mãi biệt người thương nhớ tuổi cùng
Ngà buổi mộng mơ vì gió vãn
Nặng tình nhung nhớ bởi đường chung
Pha từng bọt nước sông tràn nẻo
Thiết chẳng đời mưa bão đọng vùng
Tà nắng cảnh mây vày hãm nguyệt
Xa rời mãi thuở bóng hồng nung
Nung hồng bóng thuở mãi rời xa
Nguyệt hãm vày mây cảnh nắng tà
Vùng đọng bão mưa đời chẳng thiết
Nẻo tràn sông nước bọt từng pha
Chung đường bởi nhớ nhung tình nặng
Vãn gió vì mơ mộng buổi ngà
Cùng tuổi nhớ thương người biệt mãi
Nhung huyền mắt đợi mỏi mòn ta
L Đ K 18/10/25
*****
Dinh Tuan Minh
TA MÃI VẮNG NGƯỜI
Thuận & Nghịch
Ta hờn dỗi bởi khép mành nhung
Mãi nhớ đường xưa thuở bước cùng
Ngà nắng nhuộm hiên dù chớm lạnh
Tím chiều loang sảnh dẫu sầu chung
Xa rời nghĩa ghép thôi giành giật
Bỏ tách tình đan hết vẫy vùng
Tà tịch ngõ hanh trời quẩn gió
Tha phiền lụy giữa tủi hoài nung
&
Nung hoài tủi giữa lụy phiền tha
Gió quẩn trời hanh ngõ tịch tà
Vùng vẫy hết đan tình tách bỏ
Giật giành thôi ghép nghĩa rời xa
Chung sầu dẫu sảnh loang chiều tím
Lạnh chớm dù hiên nhuộm nắng ngà
Cùng bước thuở xưa đường nhớ mãi
Nhung mành khép bởi dỗi hờn ta
Đinh Tuấn Minh
*****
Nguyễn Thúc Uẩn
Tình rung
(Thuận nghịch độc)
Ta chờ đợi bước gót hài nhung
Tiếng gõ đường quen nẻo đã cùng
Ngà nắng tỏa ươm vàng quãng hẹn
Lạnh chiều lan héo cỏ bờ chung
Xa hoài bữa tháng đi ngoài tỉnh
Cách biệt ngày đêm ở giữa vùng
Tà bóng nguyệt in lồng cảnh bỡn
Tha cùng nỗi nhớ bởi tình nung
*****
Lời bình của Ngọc Cẩm
Bài thơ là một khúc tâm tình mang cấu trúc thuận nghịch độc – một thể thơ hiếm 7và công phu, đòi hỏi sự tinh luyện trong từng câu chữ để khi đọc xuôi hay ngược, ý vẫn tròn, tình vẫn vẹn.
Ở đây, LCT đã khéo léo tạo nên một cuộc đối thoại song hành giữa “đợi” và “nhớ”, giữa “người” và “ta”, khiến cảm xúc như được soi chiếu qua hai mặt của cùng một tấm gương tình ái.
Khi đọc thuận, ta thấy nỗi chờ mong lặng lẽ mà khôn nguôi: “Ta đợi mãi người bởi nhớ nhung / Chạm môi lần ấy buổi sau cùng.”
Đó là khoảnh khắc tình vừa xa, lòng vừa thắt lại. Cảnh thu, sương ngà, trăng tà — tất cả đều thấm đẫm màu chia ly, nhuộm nỗi lạnh trong từng con chữ.
Khi đọc nghịch, giọng thơ như lật lại dòng ký ức, để “người” trở thành kẻ đợi “ta”. Cấu trúc ấy tạo nên sự cộng hưởng đầy ám gợi: tình yêu không một chiều, mà là vòng tròn của nhớ thương – nơi ai cũng là kẻ chờ, cũng là người bị đợi.
“Ta Mãi Đợi Người” vì thế không chỉ là một bài thơ tình, mà còn là lời tri ân dành cho nghệ thuật ngôn từ. Ẩn dưới sự chuẩn xác của thể loại là một trái tim nồng cháy, nơi “nung cuộn lửa lòng” vẫn cháy sáng trong sương khói thời gian.
Bài thơ khép lại, để lại dư vị miên man – vừa buồn, vừa đẹp, vừa lặng lẽ như ánh trăng soi qua hai nửa hồn tương tư.