LỜI CỦA MẸ
Mẹ cũng đâu màng cảnh nước non
Nhìn quê sóng dữ sợ không còn
Đêm rằm mãi khấn người yêu vật
Giữa mộng luôn cầu quỷ mến con
Bởi tướng hào hoa vào trận vỡ
Vì chân thiện mỹ đến phiên mòn
Nhưng dòng thế sự làm sao hiểu
Góc hiểm nhân tình mỗi vệt son ./.
*****
Tòng Trần
THOÁT CHẾT
Mưa dầm nước ngập lũ bào non
Mẹ ngỡ nhà trôi xác chẳng còn
Bỗng chạm tay vào đang tưởng cháu
Toan ghì cổ ngước được nhờ con
Toàn thân mệt mỏi nghe chừng rã
Thể trạng nhừ đơ chắc đã mòn
Nhớ mãi xuân thời bơi tận biển
Bây giờ lão hóa nhạt nhòa son.
04/10/2025.
*****
Hoành Trần
TÌNH ĐỜI
Trời ơi nước ngập đã tràn non,
Người mất cũng như của chẳng còn,
Vất vả bao năm mong thuận vợ,
Góp gom từng phút lại lo con,
Sợ đời đen bạc lương tâm cạn
Ngại số rối ren đạo đức mòn,
Thế thái nhân tình như phấn thổ,
Miệng mồm trơn láng đỏ như son!
HT
4/10/25
*****
Dinh Tuan Minh
Ở PHÍA THƯỢNG NGUỒN
Đê tràn phải ngược tới đầu non
Gặp bão triền miên sức chẳng còn
Dáng cỗi đành bươn nào cậy trẻ
Thân già ráng chạy chả nhờ con
Vì lo đất lở cầu trôi dạt
Bởi sợ nhà xiêu ngõ xói mòn
Những bản từng qua bùn ngập lối
Đang chờ giải cứu mộng gì son
Đinh Tuấn Minh.
*****
Nguyễn Thúc Uẩn
An ủi
Hoang tàn giữa cảnh nước cùng non
Mẹ với người thân ngỡ chẳng còn
Đã phận yên bình nơi xóm cỏ
Ai ngờ lả sức cạnh bờ con
Trời cao giáng họa tình gian mãnh
Đất cả buồn đau nghĩa cạn mòn
Chỉ lúc chìm trôi dòng bão lụt
Du mình tự cứu khỏi là son
*****
Đăng Khoa Lê
. LÒNG MẸ
Dương hồng đã ẩn khuất cùng non
Mẹ ở trời cao nắng vẫn còn
Tính những đồng xu nồng buổi chợ
Lo từng cuộn vỡ ấm đời con
Đường xa gánh nặng vai rời rã
Bãi rộng cày sâu sức mỏi mòn
Cảm phận bao ngày trên cõi thế
Ơn người giữ tận tấm lòng son
L Đ K 04/10/25
*****
Sầu Đông
LẶNG LẼ
Mình em lặng lẽ suốt đêm mòn
Lũ dế nghiêng sầu vọng nỉ non
Nhặt giữa dòng thơ làn gió mỏng
Mò trong ánh lửa giọt mưa tròn
Canh tàn kẻ nhạt nhoà thay phấn
Cảnh mộng em hờ hững trát son
Giấu mảnh đời riêng buồn phận lữ
Mà không hiểu được mất hay còn .!
SĐ
*****
Vạn Cổ Sầu
KIẾP NẠN TRỜI BAN
Phong cuồng lũ quét sạt đồi non
Ngẫm sợ nhà tan mái chẳng còn
Mẹ ngẩn ngơ hồn thương cõi thế
Cha thờ thẫn cảnh khóc đàn con
Vào đêm thiếu ngủ thân tàn kiệt
Trải nỗi buồn mang dạ héo mòn
Kiếp nạn khôn lường đâu thể đỡ
Nên đời giấc mộng chả nào son
Vạn Cổ Sầu: O5/1O/2O25