NGƯỢC CHIỀU
Về đi em chiều tàn giăng kín ngõ
Ánh trăng côi lấp ló phía lưng đồi
Kinh tịnh độ tan trôi đầu bến vắng
Khúc tự tình sầu lặng nép bờ môi
Cánh nhạn chiều chơi vơi cùng sóng nước
Mây lang thang trở ngược lối đêm về
Căn phố lạnh ai khuê phòng trốn ngủ
Ta lạc loài ngồi giữ bóng thời gian
Nhìn lối cũ hoang tàn như chiến sự
Khúc tâm giao máu ứ vẫn chưa lành
Ly rượu nát bên ranh đời đổ vỡ
Lệ trần tình úp mở suốt năm canh
Chiều lại đến ta độc hành qua lối
Sóng miên man chìm nổi trắng mây trời
Dòng nước mát ta một đời tắm gội
Chợt nghe vùng tội lỗi chảy muôn nơi
Em không về mưa rơi trời cố quận
Mây lam chiều tàn rụng bến đò ngang
Người ở lại chốn địa đàng quen dấu
Ta quay về miền thơ ấu không tên
Giọt nước mắt tật nguyền đêm sám hối
Men yêu đương chìm nổi sóng ba đào
Ly rượu đắng hư hao cùng tiếng hát
Ngọn trời sầu xé nát cõi trăng sao ./.
LCT 23/O3/2O24
BÀI HOẠ :
*****
Trần Đình Tấn
LÀM SAO GỘT RỬA HẾT
Anh vẫn đợi nhiều đêm ngồi trước ngõ
Ánh bình minh nghiêng ngó ở sau đồi
Màn sương kia lửng lờ trôi niềm vắng
Mảnh tình xưa sâu nặng khép vành môi
Kỉ niệm buồn rồi cũng theo dòng nước
Cánh nhạn xưa xuôi ngược rủ nhau về
Chốn miền quê ruộng đồng nương ta ngủ
Chẳng bon chen no đủ với không gian
Ở bên nhau luôn nồng nàn tâm sự
Gửi yêu thương tha thứ trải yên lành
Cuộc đời này bỏ ganh đua đổ vỡ
Bởi chỉ là duyên nợ ghép nhiều canh
Ai khôn ngoan mới dành đường rẽ lối
Đừng gian tham vương tội với đất trời
Có nhúm chàm nên rời sân để gội
Mai cháu con đỡ bóng tối nhiều nơi
Anh sẽ chờ em về qua phố quận
Xua đớn hèn xâm lấn chuyện trái ngang
Có chạy đâu có vội vàng che dấu
Chẳng thể nào rào dậu hết họ tên
Chủ tiệm nước lên ngôi giờ chịu hối
Sông Tiền Giang chìm nổi cảnh hoa đào
Giọt lệ sầu nẫu hao mòn giọng hát
Đã một thời bụi cát bẩn rồi sao./.
23/3/2024
*****
Hoành Trần
Y ĐỀ
Chiều không em nỗi sầu giăng giăng ngõ,
Nắng quên nghiêng nên rụng giữa lưng đồi,
Trên lối cỏ dấu chân ai đã nhạt,
Nên lệ buồn chua chát đắng bờ môi!
...
Hanh hao đời theo lớn ròng con nước
Dõi mắt trông vời vợi dáng ai về,
Mỏi mong hoài bởi đớn đau gối chiếc,
Ngửa mặt nhìn đời rồi trách hận nhân gian!
..,
Cứ ngỡ quên dẫu còn bao tâm sự,
Vết tình xưa ứa lệ mãi không lành!
Chưa đủ duyên nghe tim đau tình vở,
Có buồn không đưa tiền lúc tàn canh?
...
Ai quay lưng ngõ buồn hoang vắng lối,
Bến neo sầu trách hận sáo sang ngang,
Bờ cát vẫn nâng niu gót hài vừa in dấu,
Gió ru lời dấu ái gọi thầm tên
...
Yêu không người sao lặng im lời hối!
Vẫn rạng ngời hạnh phúc giữa nắng đào!
Để một người mộng du theo sóng nhạc!
Mang nỗi sầu lạc lỏng giữa đêm sao!
HT
23/3/24