Người đi rồi ta ngồi ôm nỗi nhớ
Bởi vì ta còn nặng nợ trần gian
Muốn quên đi mảnh vỡ ánh trăng tàn
Nhưng sao lại miên man tình một thuở
Ánh trăng côi nhạt nhòa đêm tan vỡ
Người mang theo tình lỡ cuối chân trời
Giọt rượu nồng đêm ân ái chưa vơi
Nhịp thổn thức bên đời tim để lại
Bến trăng xưa bóng người lưu luyến mãi
Uống trong mơ giọt tình ái đong đầy
Hồn rã rời như chợt tỉnh chợt say
Vì mộng mị trôi theo ngày tháng cũ
Đóa Cẩm hồng nhạt phai chiều lối nhỏ
Người ra đi để ngõ vắng u hoài
Đợi người về mờ mịt bóng sao mai
Cho nỗi nhớ thêm dày theo năm tháng
Chiều mây trôi , gió vờn mây bãng lãng
Lắng tâm tư sâu lắng tiếng em cười
Chợt ngậm ngùi giọt lệ đắng trên môi