ĐÔI BÓNG
(Thuận nghịch độc)
Thuận :
Môi ướt lệ chiều chén tiễn đưa
Vắng xa rồi để gối chăn thừa
Chồi xanh vẫn đẹp rừng thu sớm
Mộng úa nên buồn cảnh nắng trưa
Thôi vậy cũng đành cam phận bỏ
Thế sao vi lỡ kết duyên bừa
Hồi tâm lại nhớ miền thương cảm
Đôi bóng thuở kề bước nhặt thưa ...
Nghịch :
Thưa nhặt bước kề thuở bóng đôi
Cảm thương miền nhớ lại tâm hồi
Bừa duyên kết lỡ vì sao thế
Bỏ phận cam đành cũng vậy thôi
Trưa nắng cảnh buồn nên úa mộng
Sớm thu rừng đẹp vẫn xanh chồi
Thừa chăn gối để rồi xa vắng
Đưa tiễn chén chiều lệ ướt môi ./.
LCT 27/09/2020
BÀI HỌA :
*****
Nguyễn Gia Khanh
MÃN CUỘC
(Thuận nghịch độc)
Môi vầy lệ đắng rượu sầu đưa
Ủ lại hồn yêu chút mộng thừa
Chồi úa cội xưa vườn lặng bướm
Ngõ chìm sương lạnh gối rầu trưa
Thôi đành phải vậy đêm thờ thẫn
Mãi chịu cùng đây cảnh bộn bừa
Hồi trống đã tan cờ mãn cuộc
Đôi hờ hững nhạn bóng dần thưa.
Đọc ngược :
Thưa dần bóng nhạn hững hờ đôi
Cuộc mãn cờ tan đã trống hồi
Bừa bộn cảnh đây cùng chịu mãi
Thẫn thờ đêm vậy phải đành thôi
Trưa rầu gối lạnh sương chìm ngõ
Bướm lặng vườn xưa cội úa chồi
Thừa mộng chút yêu hồn lại ủ
Đưa sầu rượu đắng lệ vầy môi.
Nguyễn Gia Khanh
*****
SÔNG CHIỀU
Sông chiều vạt nắng vỡ làm đôi
Lối cũ chờ anh tự bấy hồi
Gió vẫn mơ màng hương cỏ đắm
Đêm còn thổn thức vị tình thôi
Vườn trăng mỗi độ sầu chao lá
Nẻo mộng nhiều khi sợ gãy chồi
Để dạo con thuyền xa cuộc lữ
Em buồn lệ chảy đắng bờ môi/
NPP 27/09/2020
*****
NỖI THIẾU THỪA
(Thuận - nghịch độc)
Môi trầm lệ ẩm chén nồng đưa
Trả lại mà chi nỗi thiếu thừa
Chồi tủi nụ non cành gãy sớm
Mộng buồn hoa mỏi giấc vào trưa
Thôi đành bạc nắng lan hờ hững
Hết chải sầu mây xõa bộn bừa
Hồi mã bóng trăng đầy cát bụi
Đôi về vỗ nhạn cánh dần thưa.
Đọc ngược:
Thưa dần cánh nhạn vỗ về đôi
Bụi cát đầy trăng bóng mã hồi
Bừa bộn xõa mây sầu chải hết
Hững hờ lan nắng bạc đành thôi
Trưa vào giấc mỏi hoa buồn mộng
Sớm gãy cành non nụ tủi chồi
Thừa thiếu nỗi chi mà lại trả
Đưa nồng chén ẩm lệ trầm môi.
Nguyễn Thế An
*****
BẾN LỞ
Thuận nghịch độc
Thuận .
Môi hồng kẻ diễu cảnh chào đưa
Chát mặn đời đau lẫn tủi thừa
Chồi nhạt mãi chê vì tửu sáng
Nụ mờ luôn dỗi bởi trà trưa
Thôi chờ phải chịu thân cày cấy
Thế đợi đành quen phận ủi bừa
Hồi vãn chẳng lo chiều mỏi mệt
Đôi bờ sạt lở tại tình thưa
Nghịch
Thưa tình tại lở sạt bờ đôi
Mệt mỏi chiều lo chẳng vãn hồi
Bừa ủi phận quen đành đợi thế
Cấy cày thân chịu phải chờ thôi
Trưa trà bởi dỗi luôn mờ nụ
Sáng tửu vì chê mãi nhạt chồi
Thừa tủi lẫn đau đời mặn chát
Đưa chào cảnh diễu kẻ hồng môi
.Vĩnh Long