KHOẢNG NẮNG VÔ TÌNH
Khoảng nắng bò qua ngõ lạnh lùng
Ve miền hạ khóc nỗi đời chung
Lần câu chuyện cũ sầu môi đắng
Lỡ chuyến đò xưa để mộng chùng
Phố chẳng vui vì mây bão cuộn
Em nào đẹp dẫu mắt màu nhung
Từ hôm bước giữa chiều vô cảm
Ngọn lửa lòng âm cũng khó bùng ./.
LCT O9/O4/2O25
BÀI HOẠ :
*****
Tòng Trần
CHỢT NHỚ
Ngày xa chợt nhớ phải đêm lùng
Ngẫm lại hai người có điểm chung
Bởi lẽ bà đi tìm sợi đắng
Vì sao lão ở vướng dây chùng
Ân tình ví thể mềm hơn lụa
Nợ nghĩa như là dẻo quá nhung
Mất những lời yêu nào gợi cảm
Làm bao ước mộng đã tan bùng
09/4/2025.
*****
Lê Minh
ĐÊM HOANG
Mộng đã chìm sâu lắm kẻ lùng
Ta còn sót lại khoảng trời chung
Buồn manh kỷ niệm cho hồn đắng
Não gánh thời gian để lệ chùng
Nắng vẫn rây đều khung cửa lụa
Sương còn phả nhẹ tấm rèm nhung
Màn đêm rụng xuống ngàn sao tỏ
Lửa cuối vườn hoang vội vã bùng
Lê Minh
*****
Hoành Trần
XIN ĐƯỢC YÊN BÌNH
Trốn rồi sao cứ mãi truy lùng,
Xưa ấy ngàn xa chia khổ chung,
Vực thẳm đèo cao nào thấy nản,
Đường dài biển rộng biết đâu chùng!
Yêu người đồng cảnh trong nghèo khó
Ghét kẻ vênh vang giữa gấm nhung,
Nay đã an bình nơi đất khách
Xin đừng khơi lại lửa thôi bùng!
HT
9/4/25
*****
Trần Đình Tấn
TÌNH ĐÃ HẾT
Mợ bảo là tui đã hết lùng
Ông về kiếm lại nỗi niềm chung
Vì do tiếng hẹn nhiều đêm mỏi
Bởi tại lời yêu lắm bữa chùng
Gã chỉ lên giường ưa chiếu cuộn
Em buồn ngủ võng muốn mền nhung
Còn đâu nhịp sống mà thương cảm
Có thể từ nay chịu bão bùng./.
09/4/2025
*****
Nguyet Huynh
HOÀI MANG
Ngoài sân sợi nắng trải mây lùng
Dõi cánh chim trời ướp mộng chung
Bến hẹn chiều loang dìm bóng rũ
Thuyền neo sóng vỗ đứt dây chùng
Thương đời thiếu phụ hồn lay lắt
Dạo bước bên hồ dạ nhớ nhung
Trở lại thềm xưa vầng nguyệt úa
Hoài mang kỷ niệm kết ân bùng./.
HKN.9-4-25 !
*****
Dinh Tuan Minh
LỐI XƯA
Đường xa chẳng ngại quyết săn lùng
Bởi đã mong ngày góp gạo chung
Mặc khói loang thềm tâm vẫn tỉnh
Dù sương đọng sảnh trí đâu chùng
Bên chiều chuyển tiết từng mơ mộng
Giữa cảnh giao mùa lại nhớ nhung…
Cứ tưởng đời lơ tình nhạt nhẽo
Mà sao ngọn lửa cứ lan bùng
Đinh Tuấn Minh.
*****
Đăng Khoa Lê
.
. MỘT THỜI NHỚ
thơ hoạ
Làng quê thưở Mỹ ráp Tây lùng
Dựng mỗi căm thù chẳng sống chung
Tưởng rắc bom dày quân sĩ hại
Hòng đem thể mạnh nước sông chùng
Manh người tự trước ngang hàng cỏ
Mảnh sống bây giờ đẹp đẽ nhung
Bởi lẽ toàn dân giàu nhiệt huyết
Cần khi ngọn lửa sẽ lan bùng
L Đ K 09/04/25
*****
Nguyen Dac Thang
NẮNG VẪN SOI THỀM
Bò nhanh tản vội ngỡ truy lùng
Những mảnh ân đời gá buộc chung
Chuyện cũ dần qua hoài khốn thỏa
Tình xưa nhắc lại trải se chùng
Trau ngần ngữ hẹn gìn tâm huyết
Tưởng bấy câu thề giữ nệm nhung
Tiếp diễn niềm tin cầu phẳng lặng
Thềm hiên vạt nắng vẫn soi bùng
MT 250409
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét