THI CA BỐN MÙA
XUÂN về lá mộng giữa vườn hoa
Thấy tuổi mình trong mỗi giọt trà
Ngõ sớm hăng mùi hương cỏ rụng
Sân chiều nhạt cảnh nắng vàng pha
Buồn hôm cánh nhạn về đơn lẻ
Lạnh bữa vầng trăng đổ bóng ngà
Để cụm mây tàn giăng bãi vắng
Nên đời khép lại những lời ca ./.
HẠ chuyển mình ru bãi nắng gầy
Em buồn tím cả một trời mây
Chiều hoang khói nhuộm bờ ao nhỏ
Ngõ vắng hồn chan biển lệ đầy
Tiếc tuổi thơ sầu treo nhịp võng
Thương ngày mộng vỡ níu từng giây
Từ tâm nhớ lại thời binh lửa
Cảnh cũ người xưa đám ruộng lầy ./.
THU sầu gió nhạt khoảnh trời mơ
Vạn nẻo người đi lắm nỗi chờ
Để ngõ hoa buồn nghiêng bóng nguyệt
Cho dòng rượu đắng vỡ hồn thơ
Tìm trong kỷ niệm thời thơ ấu
Kiếm giữa thời gian tuổi dại khờ
Vẫn giọt mưa chiều hiu hắt thổi
Nghe miền nhớ gãy một đường tơ ./.
ĐÔNG vừa chạm ngõ phố buồn tênh
Bãi rác trần gian nổi bập bềnh
Gác cũ ta hờn phiên tửu nhạt
Canh dài hắn ngẫm sự đời chênh
Nằm nghe tiếng mõ chùa chao cổng
Lại ngỡ hồi kinh thánh đảo ghềnh
Khổ bến nhân tình muôn tội lỗi
Khi còn cả đám tội đồ vênh ./.
LCT O7/O2/2O23
BÀI HOẠ :
*****
Loan Kim
Bài họa
VỊNH BỐN MÙA
XUÂN
Nở rộ mai vàng điểm sắc hoa.
Tà huy độc ẩm mấy chung trà
Trăng thanh lả bóng thềm sương đọng
Gió mát thu hồn dãy ráng pha
Tít tắp bờ ven lùa sóng bạc
Xa xôi cánh én soải mây ngà
Nguyên tiêu mặc khách đề thơ tặng
Nhẹ lướt cung đàn vọng tiếng ca.
HẠ .
Hanh hao vạt nắng dáng ve gầy
Nhẹ gót trang đài mái tóc mây
Lất phất heo may lùa cỏ dại
Lơ phơ bóng liễu rũ tơ đầy
Trường xưa kỷ niệm khơi từng phút
Bạn cũ ân tình nhắc mỗi giây.
Gió đuổi mây về mưa ngõ trợt
Đường quê khập khểnh bước sa lầy.
THU
Gió tạt song đào tím nẻo mơ.
Người xuôi vạn lý ,kẻ mong chờ
Hoa vàng mấy thuở đau hồn mộng
Nguyệt tỏ bao lần xót ý thơ
Ngớ ngẩn lan sầu mây lạc tím
Bâng khuâng nhạn vỗ cánh chao khờ
Muôn đường lá rụng đời nghiêng ngả
Phiếm lạc dây chùng lặng tiếng tơ.
ĐÔNG
Gió chuyển mây về ngõ vắng tênh
Hồ sen sắc tỏa cánh chao bềnh
Giai nhân đất tổ sầu hoa quỵ
Lãng tử chân trời thả bước chênh
Đọng lắng lời kinh chiều Trúc viện.
Trầm tư nhạc suối nước khe ghềnh.
Tham ô những đứa người ra quỷ
Tội đám dân lành ngó chúng vênh
Mộng Hoài Nhân
7/2/2023.
*****
Phượng Phượng
TIẾNG XUÂN VƠI
Mỗi độ Xuân về phố đỏ hoa
Từng cơn gió nhẹ thoảng hương trà
Trăng thờ thẩn trốn lần mưa rụng
Sóng lả lơi tàn buổi nắng pha
Lộng lẫy em vừa thay áo đẹp
Thờ ơ mẹ mới chải răng ngà
Duyên tình thục nữ nào ai sánh
Nét đẹp tâm hiền mãi hát ca
Nhìn xuân nắng vỡ mộng hao gầy
Hạ cũng mơ màng gió đuổi mây
Những cánh chim buồn thương biển rộng
Từng con suối ngọt nhớ sông đầy
Mong người trở lại dù đôi phút
Ước kẻ quay về dẫu một giây
Để lối hoàng hôn còn kỷ niệm
Chờ ta cảm nhận bước chân lầy
Gió vẫn ru chiều quyện khói mơ
Vườn xuân rực rỡ có em chờ
Khung trời phảng phất mùi hoa cỏ
Lối mộng êm đềm những giọt thơ
Chẳng thấy người đi tìm tuổi dại
Nào hay kẻ đến gửi tâm khờ
Nên đời mãi nhạt màu son phấn
Một cõi nhân tình mỏng tựa tơ
Gió phủ sân chiều ngõ vắng tênh
Dòng xưa lãng đãng bóng mây bềnh
Em rời phố thị màu trăng ngả
Nó ở quê nhà sắc nắng chênh
Vẫn tiếng rền vang từ bãi thác
Còn âm réo vọng đến bên ghềnh
Ta ngồi lặng lẽ nhìn muôn hướng
Cảm thấy tâm người vạn thuở vênh/
NPP 07/02/2023
*****
Dinh Tuan Minh
BỐN MÙA THƯƠNG NHỚ
Đám mận XUÂN về bỗng nở hoa
Cùng mai tỏa sắc lẫn hương trà
Giữa bến mây vàng thơ thẩn trộn
Ven đồi nắng mỏng thẫn thờ pha
Rực đỏ sao cờ trên lối cũ
Hồng tươi biểu ngữ dưới trăng ngà
Nơi vừa gặp gỡ vang lời hát
Nẻo trỗi cung đàn rộn tiếng ca ./.
Chờ trong nắng HẠ rũ vai gầy
Bỗng ngại mây hồng phủ tóc mây
Quạnh quẽ thương thềm sương phủ trắng
Đìu hiu xót sảnh lệ rơi đầy
Chưa về lặng lẽ trông từng phút
Chửa lại âm thầm ngóng những giây
Lối cũ qua thời hoa phải nhạt
Đường mưa rả rích đã vương lầy ./.
Cảnh nhạt THU tàn rũ ước mơ
Người không thể biết được ai chờ
Đang còn khắc khoải mong dòng nhạc
Vẫn phải âm thầm đợi ý thơ
Thấy ngõ sương mờ luôn sợ ngẩn
Nhìn nơi nguyệt khuyết bỗng lo khờ
Nên đành bảo dưỡng từng nong kén
Lặng lẽ xem tằm mới nhả tơ ./.
Chuyển lạnh ĐÔNG về ngõ vắng tênh
Mà duyên phận ấy mãi chao bềnh
Lo vì nhỏ thấp nhìn đang lệch
Ngại bởi hơi lùn dõi quá chênh
Đã hiểu bà khuyên liền vượt thác
Rồi nghe bố nhủ vội băng ghềnh
Nhưng thuyền gặp đá vô tình hỏng
Nắn sửa bao lần vẫn bị vênh ./.
ĐINH TUẤN MINH O7/O2/2O23
*****
Trần Đình Tấn
BỐN MÙA
XUÂN còn ở lại với ngàn hoa
Trọn những ngày chơi để uống trà
Vẫn cảnh sương mờ chưa muốn rụng
Đang mùa Hội lớn hãy mời pha
Người say chén rượu từng đêm lẻ
Kẻ đọc vần thơ mỗi sáng ngà
Hết cả hôm chiều vui nhộn mãi
Không ngừng dứt quãng bỏ hò ca
HẠ gửi mùa khô dãy nóng gầy
Khơi từng bãi lửa cuộn vào mây
Nhiều hôm gắng đợi làn mưa nhỏ
Mỗi buổi chờ xem ngọn gió đầy
Nhớ cảnh chui mùng ra buộc võng
Quên lần giết muỗi phải chằng giây
Vòng quay vẫn thế đi chầm chậm
Mấy kẻ tìm ăn lội vũng lầy
THU về mát mẻ vạn người mơ
Kỉ niệm tình duyên cứ mãi chờ
Dỗi cảnh sương dày mây ngắm nguyệt
Thương ngày nắng nhạt kẻ chờ thơ
Vườn hoa nụ hé đua màu đỏ
Mộng bãi chồi đâm khởi sắc khờ
Có lẽ ân này ta bỏ lại
Khi nàng dệt vải tấm mành tơ
ĐÔNG vừa nán lại cảnh sầu tênh
Ngọn lửa từng đêm cứ trỗi bềnh
Giấc ngủ âm thầm ôm bữa nhạt
Canh tàn lạnh lẽo gửi ngày chênh
Nhìn anh chiến sĩ ngời sông lửa
Ngẫm kẻ tiều phu rạng thác ghềnh
Chỉ có bao người không chịu nghĩ
Nên đời cũng thẳng lắm chiều vênh
07/02/2022
thơ rất giàu cảm xúc
Trả lờiXóa