TÌNH NGƯỜI THỜI COVID
Vẫn cảnh trời quê nắng nhuộm vàng
Sao đời lạnh lẽo giống mồ hoang
Người xuôi lại bỏ tình trên xóm
Kẻ ngược đành quên nghĩa cuối làng
Gặp gỡ nhưng nào đâu muốn hỏi
Vui mừng cũng chẳng dám choàng ngang
Nguồn lây chủ yếu vì chung đụng
Nhớ kỹ dùm cho kẻo muộn màng ./.
LCT 25/03/2020
CÁC BÀI HỌA :
*****
NỤ HÔN MÙA COVID
Màu da dẫu trắng hoặc đen vàng
Dịch đến nhân loài bỗng hoải hoang
Khoảng cách đành khơi dù nặng nghĩa
Vòng ôm chẳng dám mặc chung làng
Che mồm vẫn cứ khăn trùm ngược
Nhớ bậu nhưng nào buổi rẽ ngang
Những nụ hôn mùa cô vít ruổi
Dù yêu cũng ngại... hết mơ màng ./.
Nguyễn Gia Khanh
*****
MỘNG DỞ DANG
Hoàng hôn vạt nắng cũng thôi vàng
Gác trọ tiêu điều giống bãi hoang
Lặng lẽ người đi về lại xóm
Trầm ngâm kẻ ở muốn quên làng
Đêm mờ gió lạnh tình chia nẻo
Bữa vắng mưa buồn bóng rẽ ngang
Vẫn mấy vần thơ chờ gởi gắm
Mà nghe sợi nhớ chảy mơ màng/
NPP 25/03/2020
*****
CHẲNG MƠ MÀNG!?
Tàn xuân giọt nắng đã hanh vàng,
Thấy cảnh trên đường tựa bãi hoang!
Kẻ sợ đâu hề vô giữa xóm,
Người lo cũng ngại đến trong làng!
Đi gần nhớ miễn khâu chào hỏi,
Lại sát xin đừng kiểu ẵm ngang!
Hãy cách xa vừa cho khỏi đụng,
Vì do loại "Vít" chẳng mơ màng!!!???
*****
CHẲNG MƠ MÀNG
Trời quê vẫn cảnh nắng tươi vàng
Ngỡ tưởng manh đời tựa chốn hoang
Rảnh rỗi đành xa người cạnh xóm
Nhàn thư phải cách bạn bên làng
Mong nhằm chặn khỏi nguồn lây chéo
Muốn để ngăn ngừa dịch nhiễm ngang
Đợi bữa an toàn ta thoải mái
Niềm vui gặp gỡ chẳng mơ màng.
Củu Long Giang. 25/3/2020
*****
TÌNH THỜI HOẠN NẠN
Đời nay tốn bạc lẫn hao vàng
Những quán tưng bừng chịu bỏ hoang
Lắm ả rời Tây về ngụ xã
Nhiều cô bỏ Mỹ lại nương làng
Hồm rồi cửa khẩu vài anh bướng
Bữa nọ phi trường mấy kẻ ngang
Dỗi thét tùm lum đòi đủ chuyện
Trời Nam vẫn cực cớ sao màng....
Đinh Tuấn Minh
*****
ONG BƯỚM CŨNG DÈ CHỪNG
Vườn hoa rực thắm đỏ chen vàng
Bướm ngoảnh ong lờ nhỡ dịch hoang
Quạnh quẽ nhài than trời nổi gió
Đìu hiu cúc dỗi bệnh vây làng
Căm quần thể lạ vầy hung hãn
Tủi vít cô* kỳ nỡ ngược ngang
Dẫu cả ngàn bông vờn sắc đẹp
Thầm yêu trộm nhớ cũng đâu màng.
0402 H, 25/3/2020
Thái Chung
*Covid - 19
*****
VƯƠNG SẦU
Một nẻo trời mây rũ sắc vàng
Bên chiều khắc khoải ngõ đường hoang
Buồn nghe trĩu dạ người xa xóm
Tủi nghĩ nhàu tâm bạn vắng làng
Bữa ấy qua nhà nhưng ngại hỏi
Hôm kìa tới cửa nhẽ vào ngang
Vì cơn nhiễm khuẩn đành không gặp
Nhớ cũng vùi quên chuyện chẳng màng
*****
THẦM ƯỚC...
Trời Âu tĩnh mịch nắng thôi vàng
Lạnh lẽo con đường phố bỏ hoang
Đã mất người cha sầu cạnh cửa
Còn đâu bóng mẹ tủi bên làng
Trầm ngâm cảnh bạn vừa xa khuất
Khắc khoải ân tình chợt rẽ ngang
Chỉ ước nhân loài thôi nhiễm dịch
Bình yên cuộc sống khẽ mơ màng
Dat Nguyen
*****
MONG MỌI ĐIỀU TỐT ĐẸP
—————————————
Nào phân biệt trắng đỏ nâu vàng
Quẩn khắp đô thành tận bãi hoang
Dịch đẩy đưa choàng va mỗi lúc
Người thom thóp sợ ẩn trong làng
Mong ngày lắng đọng hôm kề ổn
Khấn hiệp sum vầy nghĩa trải ngang
Mãi ước bình yên hồ hởi quyện
Từng đêm đáy dạ vẫn mơ màng./.
———Gi😍’———
*****
KHẮC KHOẢI
Chiều buông nắng trải nhẹ hoe vàng
Phố chợ bây giờ đã vắng hoang
Tủi phận anh về trên ngõ bản
Sầu thân nhỏ đợi dưới thôn làng
Dăm nhìn gió lạnh lùa muôn hướng
Lặng ngó sương mù phủ lối ngang
Rũ rượi bao lần nghe khắc khoải
Buồn ngơ đúng lặng cứ mơ màng
NKL 25 O3 2020
*****
MIỀN QUÊ THỜI DỊCH
Trời quê nắng đã nhuộm phai vàng
Bỗng cảm lan đầy nấm mộ hoang
Phận bảnh đùa chơi miền viễn xứ
Thời nguy trở lại giếng ngôi làng
Tinh tường nắm hưởng mài hoan lạc
Túng quẫn quay về ẩn dọc ngang
Kẻ thượng lưu dành khi cứu chữa
Thường dân gối lụy chuỗi mơ màng.
Mai Thắng – 200327
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét