BẾN THỜI GIAN
Lỡ vướng đời trong bể nợ trần
Xuân kề bến mộng phải dừng chân
Buồn khi bếp lửa còn cao ngọn
Chán bởi dòng thơ đã cạn vần
Rượu bỏ đêm buồn vương kẽ mắt
Trăng rời biển lạnh níu tầng vân
Vì sao đứng một mình soi bãi
Để bóng thời gian mãi lịm dần ./.
LCT 09/12/2018
BÀI HOẠ :
*****
ẢO VỌNG...
Mãi miết nào hay nợ cảnh trần
Đông chiều mấy độ mỏi bàn chân
Sầu vương mắt tủi đời trơ phận
Xót chạnh người đơ nẻo rũ phần
Dạ nẫu bao ngày mơ khảm trí
Tâm sầu mấy thuở mộng khờ thân
Tàn canh thấp thỏm hồn đau lỡ
Ảo vọng đìu hiu sẽ mất dần
*****
Dư Âm
CHÓNG VƠI DẦN!
Nào yên bởi lỡ vướng duyên trần,
Dẫu mệt đâu hề mỏi bước chân!
Những buổi u hoài mơ tới ngọn,
Nhiều hôm ủ rũ mộng ra vần!
Đêm về mãi đợi không nhoà mắt,
Tối lại hay chờ chẳng loãng vân!
Trước cảnh vì sao ngời tận bãi,
Ngày sang nỗi quạnh chóng vơi dần!!!
*****
Trần Tòng
LỠ NHỊP
Thời gian lỡ nhịp bước phong trần
Rệu rã xuân thời mỏi gót chân
Khói lửa đời đen rầu rĩ ngọn
Bài thơ kiếp bạc nỉ non vần
Đem tình quẳng sạch theo làn gió
Thả nghĩa bay vèo lượn áng vân
Vẫn một mình ta sầu bóng tủi
Và đêm tối thẳm đã im dần...
09/12/2018.
*****
TIẾC CHUỖI THỜI GIAN
Vào nơi bể mộng chốn gian trần
Hãy thản nhiên đừng ngại bước chân
Những lúc Đông về khêu ngọn lửa
Từng khi Hạ tới khởi thơ vần
Ru lòng huyễn hoặc bên làn gió
Thả dạ mơ màng giữa áng vân
Sẽ thấy tâm hồn không mỏi mệt
Thời gian mỗi nhịp cứ vơi dần.
Kim Nhung 09/12/2018
*****
LẶNG LẼ DÒNG ĐỜI
Ngày qua tháng lại ở gian trần
Bước nhẹ nhưng mà cũng mỏi chân
Bởi lẽ nhân tình luôn dậy sóng
Vì do thế sự mãi xoay vần
Âm thầm dõi phận vàng đôi mắt
Lặng lẽ che đời tím mảng vân
Chỉ mỗi riêng mình soi một bóng
Nhìn sông vắng lạnh vẫn trôi dần ./.
_______Huan Tran 09-12-2018
*****
CÕI NHỚ
Người ơi cõi tạm bến gian trần
Gót mỏi qua ngày rã bước chân
Những lúc mơ chiều hoa đẹp lối
Nhiều khi ước buổi chữ xinh vần
Cho tình đắm mãi từng trang sách
Để gió say hoài mỗi áng vân
Bước ngoặc đời nhau màu lửa rực
Nào lo cách biệt cảnh xa dần/
NPP 09/12/18
*****
BÊN ĐƯỜNG GIÓ BỤI
Cành hoa nhạt sắc bởi phong trần
Rã mảnh do đường lạc bước chân
Bởi nỗi sầu dâng nguồn uất nghẹt
Rồi môi chuốc cõng giọt xoay vần
Men nồng nặc tỏa theo luồng khói
Mộng lửng lơ chườm phủ áng vân
Tiếng nhạc tàn đêm còn mãi vẳng
Dường như lệ đắng cũng tuôn dần.
09/12/2018
*****
CỐ QUÊN QUÁ KHỨ
Tình xin bỏ lại chốn dương trần
Chết cũng vui lòng cạnh ả Vân
Đã nhục nhiều năm vì quỷ lấn
Còn đau lắm chỗ bởi ma vần
Chao vờn nghĩa ấy thêm buồn phận
Dựa giẫm nơi này khiến mỏi chân
Chẳng biết làm chi đành tự vẫn
Về thăm cát bụi để quên dần.
Lê Ngọc Dũng
*****
DÒNG TRÔI
Đời trai nếm trải bụi phong trần
Biển rộng sông dài đã ghé chân
Tủi bếp ngày nao giờ vãn ngọn
Hờn thơ buổi ấy cũng vơi vần
Đau vì kỷ niệm trôi miền gió
Xót bởi ân tình dạt cõi vân
Lặng lẽ bên thềm trong cảnh vắng
Hoàng hôn tẻ nhạt nắng phai dần
*****
KHÁT VỌNG TRÒN ÂN
Bến đợi trăng buồn không toả sáng
Sông chờ nước quạnh xám làn vân
Đau lòng kẻ ở sầu xa vắng
Trĩu nặng người đi luỵ phút gần
Khát vong đường yêu đừng rẻ lối
Mơ hoài dẫu cách sẽ trùng chân
Mong sao gió thuận xua giông tố
Để tiếng mưa hoà trọn ái ân..
HT 09/12/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét