ĐÃ CẠN NGUỒN THƠ
Có thể vì thơ đã cạn nguồn
Nên đành xếp lại bỏ vào khuôn
Ngồi bên chén rượu lời men chảy
Ở giữa vườn trăng sợi gió luồn
Nhạt cảnh đông về mây trắng rã
Phai chiều hạ trở lá vàng tuôn
Giờ đây chỉ đếm mùa ly biệt
Những buổi vào đêm thấm giọt buồn ./.
LCT 20/11/2018
BÀI HỌA :
*****
Phùng Kim Tuyến
LỜI TRÁI TIM
*****
Vì anh cảm hứng lại khơi nguồn
Em ghét thơ tình cứ rập khuôn
Bắt nắng mùa đông hờ hững toả
Hờn mây tháng hạ vấn vương luồn
Vườn yêu nào phải trăng vàng rọi
Ngõ trúc cần đâu tiếng mộng tuôn
Hãy để con tim mình dẫn lối
Lời yêu sẽ chẳng có cung buồn.
*****
Pkt
*****
Loan Nguyen
VẪN CÒN NGUỒN THƠ
Vần thơ buổi sáng đã khơi nguồn
Có lẽ lâu rồi vận xếp khuôn
Để những lời văn chìm gió cuộn
Và bao ý tưởng xoắn sương luồn
Đêm nằm mộng thấy hồn trăng rụng
Tối lại mơ nhìn sợ khói tuôn
Vẫn tiếc chiều thu rời tuổi hạnh
Mình em dáng hạ mãi đong buồn/
NPP 20/11/2018
*****
Dư Âm
CHẲNG LẼ SỢ VƠI NGUỒN!!!???
Làm thơ chẳng lẽ sợ vơi nguồn?
Chỉ ngán đôi lần lệch mẫu khuôn!
Ý vẫn nghe chừng trông đợi chảy,
Vần như chực sẵn muốn mong luồn!
Cho dù có bận tay nhừ rã,
Hoặc dẫu bao ngày mắt mỏi tuôn!
Khắc khoải nhưng rồi đâu giã biệt,
Từng đêm chạnh thấy ngẩn ngơ buồn!!!
*****
VẾT XƯỚC ĐỜI ANH
Màn đêm vắng lặng ở sau nguồn
Nhớ mãi hiên chiều cảnh lệ tuôn
Bởi tiếng đàn hoang tình vội rã
Vì phiên tửu nhạt nghĩa nhanh luồn
Thơ người viết cũng đong đầy vở
Nhạc kẻ vang còn trỗi kín khuôn
Vẫn khóc thầm đây cùng mảnh nguyệt
Ngồi trong giá lạnh chỉ thêm buồn.
Lê Ngọc Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét