NGẬM NGÙI
Soi đầu tóc đã bạc màu mây
Gác cũ thềm treo mảnh nguyệt gầy
Rượu đẫm môi mềm bao tối đảo
Thơ buồn lệ đắng mỗi chiều vây
Vào đông gió phủ căn nhà dột
Để mộng tàn quanh dãy bếp lầy
Những dạo mưa nhìn qua cửa vắng
Nghe sầu ứ đọng giữa đời ngây ./.
LCT 18/1O/2O25
BÀI HOẠ :
*****
Hoành Trần
NGÀN NĂM MÂY BAY
Này chớ mà so tuổi với mây,
Ngàn năm bay mãi chẳng hao gầy,
Khi vui vờn trắng như bông nõn,
Lúc giận mày cau mặt xám vây,
Để nắng chan hoà thiêu đất nẻ,
Khiến mưa gió bão nát tan lầy!
Bởi người thải rác môi trường xấu.
Đã tạo thêm nguồn độc ngất ngây!
HT
20/10/25
*****
Nguyen Qyang
CHIỀU QUÊ
Cơn buồn ướt đẫm cả trời mây
Những tối đèn chong ủ mộng gầy
Gió vẫn đêm tàn bên giậu thoảng
Mây vừa sớm hửng giữa triền vây
Sầu thân phận nó hoài lơ lửng
Xót cảnh đời ta mãi lội lầy
Cứ buổi đông về thêm quạnh quẽ
Mưa chiều để lại cõi lòng ngây
NQ
*****
Tiến Trịnh
TỨC CẢNH HOÀNG HÔN
Vẫn cảnh dương tà tím lịm mây
Màn đêm độc tửu ngẫm trăng gầy
Thơ còn một mảnh niềm đau bám
Chiếu lại đôi mành nỗi khổ vây
Tủi bữa cơm nghèo mâm bếp muộn
Sầu căn gác lạnh bão mưa lầy
Khơi bầu nhiệt huyết tìm thanh thản
Chịu đủ cơ hàn đã ngất ngây.
Trịnh Hùng Tiến
20.10.25
*****
Nguyễn Thúc Uẩn
Thương thân
Mắt đã phai màu lẩn đục mây
Hình dong vẻ hạc tóp hao gầy
Sông thời lặng lẽ không ngừng chảy
Cuộc sống cơ hàn mãi bủa vây
Dõi độ đường qua còn vẩn khói
Ngờ sang quãng tới lại va lầy
Hơi tàn cổ kéo cày sâu bẫm
Mỏi mệt đong sầu nghĩ ngất ngây
*****
Tòng Trần
LƠ...MƠ...
Gió thoảng đưa tình những cụm mây
Làm cho nguyệt dỗi để sao gầy
Đêm tàn tửu cạn hồn ai giẫm
Ngõ vắng men nhiều dạ kẻ vây
Khổ giữa nhà tranh sầu nước dột
Buồn bên mái rạ tủi mưa lầy
Do hồi đã khước chừng như ngủ
Tại xỉn nên mình ngỡ giấc ngây.
20/10/2025.
*****
Đăng Khoa Lê
. THẤU CẢNH
Ngã mặt kêu trời chẳng thấu mây
Tình như ngọn cỏ xót hiên gầy
Thân đà nổi dại vì cay xát
Trí đã lên khùng bởi lạnh vây
Mượn tửu thay lời hôm gió mãn
Làm thơ dỗi phận buổi mưa lầy
Nghe sầu đọng mãi đau từng nẻo
Cảnh úa ngang đời lỗi tại ngây
L Đ K 20/10/25
*****
Sầu Đông
KHÚC TÀN THU
Phố đọng sương dày ngõ vắng mây
Dòng đêm sóng cuộn bến trăng gầy
Tường nghiêng bóng đổ tràn tơ vướng
Lối nghẽn mưa lồng quyện gió vây
Mộng thẫn thờ treo đầu ngõ cụt
Sầu lơ lửng rụng cuối ao lầy
Sâu lòng thổn thức đời hiu quạnh
Giữa bốn bức tường bỗng dại ngây/
SD
*****
Dinh Tuan Minh
DẤU XƯA
Bữa nọ ven triền gió đuổi mây
Lần sang xóm nhỏ giữa trăng gầy
Khi thềm tửu trắng đang chờ chạm
Lúc sảnh thơ cùn vẫn đợi vây
Lạc nẻo vì mưa đường ướt nhão
Nhầm phương bởi bão lối trơn lầy
Nên dò dẫm bước mong đừng bổ…
Chẳng rõ sao đời lại hóa ngây
Đinh Tuấn Minh
*****
Mặc Thế Nhân
THƯƠNG ANH !
Gác cũ tàn đêm bạc tóc mây
Thềm xưa tiếc mãi bóng trăng gầy
Còn mơ lối cũ tình lay động
Vẫn nhớ đường xưa gió bủa vây
Chén rượu trần gian đâu dễ uống
Sao đành chuốc để vũng sân lầy
Thương Anh chén rượu ngày hoang vắng
Giọt lệ cơ cầu đã hoá ngây ./.
Mặc Thế Nhân















