CẠN LÒNG
Ta ngồi dưới bóng trăng đêm
Nghe luồng gió níu vai mềm nắng mưa
Biển đau nổi sóng xô bừa
Mưa buồn rụng rã mây đưa trắng bờ
Ép lòng vắt chảy câu thơ
Mà nghe chén rượu hững hờ cùng môi
Cơn say mộng mị qua rồi
Chuyến đò quá khứ đang xuôi giữa dòng
Vết buồn vẩn đục cân đong
Chỉ mình ta muốn cạn lòng cùng ta
Giang tay níu cả giang hà
Thả hồn trôi giữa phong ba lạc loài
Chỉ còn góc chết trần ai
Một mình ta với dấu hài buồn tênh
Lối đêm mỏi bước độc hành
Nghe hồn phố thị chênh vênh nỗi đời
Nhạt nhoà giọt nước mắt rơi
Dưới trăng bóng nhạn rã rời trong sương
Xóm đêm chỉ một con đường
Đìu hiu ngọn gió bên nương mãi lùa
Dọc bờ kinh tiếng chèo khua
Bóng trăng vàng vọt đảo mùa hư vô
Ta em nửa chén tình hồ
Quậy chưa đủ dẻo nay khô trắng màu
Đêm thì mở mắt tìm nhau
Ngày thì khổ cảnh cơn đau ngứa mồm
Đèn tình một bóng sao hôm
Cũng khỏng soi đủ một mòm thiên thai
Muốn xem rõ tấm hình hài
Mà không thấy nổi cân đai nạm
vàng
Ngọt bùi cũng cánh môi hoang
Dấu yêu cũng bến địa đàng âm u
Thoát đêm bên cảnh ngục tù
Giật mình lỡ bước phiêu du cùng người
Vui buồn sướng khổ vừa khơi
Lại chìm trôi giữa nẻo đời chát chua
Gió đêm vọng tiếng chuông chùa
Nửa chừng cuộc chiến hơn thua cũng dừng
Ta về bỏ lại sau lưng
Gót chân trần thế xin đừng vấn vương ./.
LCT 17/03/2020
BÀI HỌA :
*****
NỖI LÒNG
Một mình quạnh quẽ thâu đêm
Thương về dĩ vãng êm đềm lối xưa
Mà nghe cứ ngỡ như vừa
Đâu đây vang vọng vẫn chưa thể mờ
Nợ tình trút cả vào thơ
Những ngày xao xuyến thẫn thờ nhớ ôi
Ái ân giờ mãi xa rồi
Như cơn lốc xoáy cuộn trôi giữa dòng
Giã từ thôi chẳng nhớ mong
Vết buồn giăng mắc nặng lòng xót xa
Người quên cách trở ly nhà
Chữ tình níu kéo lệ sa ứa đầy
Mượn bầu tửu nhạt ta say
Vùi chôn kỷ niệm đoạ đày chênh vênh
Trách than số kiếp ghập ghềnh
Chát chua nhận đủ lênh đênh giữa đời
Trĩu lòng đẫm giọt châu rơi
Cô đơn bóng lẻ chơi vơi cuối đường
Chịu nghìn bão táp phong sương
Gió giông bao phủ đoạn trường nắng mưa
Bước lê khắp nẻo tứ mùa
Vướng mang chi nữa day dưa tội đồ
Kiếm tìm ái lạc trời mô
Phai tàn riệu rã sóng xô nhạt màu
Cam đành đôi ngả lìa nhau
Thiết tha chỉ khổ thêm đau quạnh hồn
Mộng tình nay sẽ vùi chôn
Nhắc chi kí ức ấp ôm đoạ đày
Phủ phàng nhận lấy ai hay
Não nề số phận đắng cay mãi choàng
Chạnh buồn ân nghĩa dở dang
Từ đây bạc bẽo lỡ làng sầu u
Thiên thai hóa cảnh mây mù
Dương trần trôi nổi hoang du kiếp người
Xoáy tròn nghiệt ngã chưa ngơi
Quyện trong hư ảo ngõ đời hơn thua
Lặng nghe vang vọng mõ chùa
Hồi chuông thức tỉnh tranh đua nay ngừng
Sẽ tàn nghoảnh mặt quay lưng
Vết đau thế cuộc nửa chừng thôi vương
*****
SẦU MỘNG ( Họa nối)
Sông vờn vạt nắng chiều vương
Chùm mây hiu hắt bên đường gió ru
Tiếng cười trong cõi âm u
Rã bên sân vắng mùa thu lá tàn
Em như một cánh chim ngàn
Giữa trời tháng bảy sương bàng bạc ngâu
Mộng xưa rã cánh bên cầu
Câu tình tự buổi ban đầu chớm yêu
Hững hờ mộng cũng cô liêu
Tiếng đêm gió trở sương chiều lạnh căm
Xót xa vướng phải kiếp tằm
Dốc lòng nhả kén quanh năm với đời
Để rồi thân xác tả tơi
Còn chăng vây cánh đem phơi cuối ngày
Nỗi đời quả thật đắng cay
Giọt buồn héo hắt cứ dày lên thêm
Đêm trăng gió rụng bên thềm
Sầu hoen mí mắt nỗi đêm muộn phiền
Lá vàng rụng cánh thay phiên
Vườn khuya mộng cũng ảo huyền cùng trăng
Thơ hoen lệ cứ nhập nhằng
Rượu buồn môi cũng đêm giăng nẻo sầu
Nhốt đời tàn giữa canh thâu
Dấu chân xa mối nợ đầu chưa phai
Thôi quên lược dắt trâm cài
Bỏ chiều mang giữa đôi vai héo gầy
Nợ đời đứt đoạn từ đây
Để tình xưa với tháng ngày mộng du...
NPP 17/03/2020
*****
ĐOẠN TÌNH
Chong đèn thức với tàn đêm
Tìm đâu một áng tóc mềm trong mưa
Niềm riêng chất chứa bộn bừa
Nhớ ai ngày ấy đón đưa cuối bờ
Ân tình gói nặng câu thơ
Bể dâu chuốc gánh duyên hờ se môi
Ái ân ngày ấy đâu rồi
Lệ đau đành để chảy xuôi mấy dòng
Nỗi sầu há dễ đếm đong
Đêm khuya chiếc bóng chạnh lòng riêng ta
Đã tan nát mộng hải hà
Xót thay một kiếp bôn ba khác loài
Canh trường mãi ngóng về ai
Đường xưa người nỡ gót hài nhẹ tênh
Đành ta làm kẻ lữ hành
Duyên xưa như đũa so vênh mâm đời
Ta ngồi nhặt lá vàng rơi
Ngậm ngùi nhìn bóng ai rời dưới sương
Từ khi biết chẳng chung đường
Lẻ loi để phận rẫy nương gió lùa
Chòng chành thuyền mộng sóng khua
Bao mùa bến lặng bấy mùa vi vô
Ta như một gã giang hồ
Bức tranh mộng ấy đã khô khan màu
Bến đời dù chẳng có nhau
Than chi thì cũng để đau thêm mồm
Sao mai vẫn ngóng sao hôm
Duyên này đành đợi kiếp mòm đầu thai
Chuyện xưa cũng tựa tiếng hài
Treo đời huyễn hoặc bằng đai mã vàng
Ta dường con thú rừng hoang
Hú đêm tìm bến thiên đàng thâm u
Tim yêu đày vũng nước tù
Đục trong cũng chốn phù du kiếp người
Dù nghiêng ngả bóng chiều khơi
Cũng đành chuốc đủ men đời cay chua
Dù không gửi bóng bên chùa
Cũng xin liệm cuộc hơn thua chửa dừng
Mộng đời một gánh trĩu lưng
Lửa hương dẫu thắm cũng đừng tơ vương ./.
Nguyễn Gia Khanh
*****
Tân Hưng
CẠN LÒNG
Nhớ người mong đợi hằng đêm
Rượu cay thắm mặn môi mềm dưới mưa
Bờ vai nặng tựa đeo bừa
Gió lay bãi sậy đong đưa dọc bờ
Thì thầm đọc mãi bài thơ
Vạt khăn phủ xuống che hờ khóe môi
Kẻ đi chắc đã quên rồi
Như thuyền buông lái trôi xuôi theo dòng
Bỡi tình người mãi đếm đong
Tham giàu đổi bạn thay lòng với ta
Đành quên bỏ cả sơn hà
Thương mình chịu cảnh phong ba lạc loài
Biết rồi sẽ phải tin ai
Lòng ôm nhớ mãi gót hài buồn tênh
Dòng khuya sóng vỗ bồng bềnh
Con đò theo nước lênh đênh mặc đời
Vậy mà sao lệ còn rơi
Nẻo xưa khói quyện chưa rời mù sương
Vạt kêu ảm đạm bên đường
Mịt mù mây phủ trên nương gió lùa
Giữa dòng chao nước dầm khua
Trên đồi chuông đổ cổng chùa muốn vô
Xót xa một kiếp thương hồ
Mưa buồn ngại nắng sông khô bạc màu
Bao giờ tìm được lại nhau
Nghĩ nhiều dạ khổ tim đau nhạt mồm
Một đời cơ cực sớm hôm
Làm sao dám nghĩ hay dòm đến ai
Nhớ nhung bóng cũ thân hài
Lỡ tình bởi chẳng có đai đát
vàng
Cuộc đời rong ruổi mơ hoang
Tình duyên rẻ lối đôi đàng âm u
Tấm thân quanh quẩn ao tù
Đêm ngày ảo mộng phù du kiếp người
Thân hèn sống giữa trùng khơi
Nếm bao cay đắng cuộc đời ngậm chua
Từ nay nương tựa nơi chùa
Tâm bình não tịnh thắng thua tự dừng
Không còn khòm cúi còng lưng
Từ đây rủ bỏ mong đừng lệ vương ./.
*****
Thái Chung
MỘNG MỊ
Ai buồn thảng thốt cùng đêm
Chan sầu với tửu môi mềm hòa mưa
Đầu rang dạ đốt tâm bừa
Tơ lòng như thể sóng đua xõa bờ
Vui gì mà thẩn với thơ
Đùa sao giỡn nguyệt chuốc hờ làn môi
Tình si mộng ảo lụt rồi
Tang bồng hồ thỉ đang trôi cuối dòng
Đau sầu ai nỡ đo đong
Niềm thương nỗi nhớ ẩn lòng trong ta
Dù duyên đem rải sơn hà
Tình kia đã chết giữa ba dị loài
***
Cung đàn vẳng khúc bi ai
Hồn hoang lởn vởn hình hài tênh tênh
Vận đen kiếp hẩm song hành
Đày thân trâu ngựa méo vênh canh đời
Dặm trường đắm lệ sầu rơi
Xa nhà ai muốn sớm rời dầm sương
Mải đi đến tận cuối đường
Bạt ngàn mía bãi dâu nương gió lùa
Thiền môn chợt tiếng mõ khua
Oan hồn chầu chực lễ mùa ghé vô
Cầu mong kiếm chút cháo hồ
Mã vàng hương oản trái khô xỉn màu
Tranh chi cùng cảnh với nhau
Chèn đông khó quậy thêm đau vạ mồm
Tàn canh cho tới đầu hôm
Nép mình rình rập để chồm đầu thai
***
Nằm nghe chuyện tựa tấu hài
Ảo huyền mê hoặc như đai đá vàng
Rì rầm giữa chốn hoải hoang
Than trời bỏ mặc địa đàng sầu u
Đời như nước đọng ao tù
Bần hèn nếm đủ lãng du hạng người
Dầu khan bấc lụn nỡ khơi
Hòng toan thoát khỏi vận đời mặn chua
Hồn hoang chẳng được nương chùa
Tranh giành chi để ăn thua chẳng dừng
Một đời đã gánh còng lưng
Mong chi đổi kiếp xin đừng vất vương.
0393 H,17/3/2020
Thái Chung