TÌNH KHÚC CHIỀU
Mây hờ hững nắng chiều rơi trước ngõ
Bến quê buồn cơn gió cũng hoang liêu
Tình lặng lẽ như cánh diều say gió
Em đi rồi lối nhỏ bóng quàng xiêu
Người về đâu bến sông chiều quạnh vắng
Khúc thơ tình ai lặng thả vào đêm
Niềm thương nhớ khi môi mềm bỏ ngỏ
Mây hạ buồn sợi gió nhạt nhòa thêm
Chiều dần buông bên thềm ai mãi đứng
Con đò chiều lơ lửng cuối dòng sông
Tiếng chuông rơi nỗi lòng nghe mặn đắng
Khúc tiêu sầu trầm lắng buổi hoàng hôn
Đường quê xưa mây buồn giăng phủ lối
Cơn mưa chiều chìm nỗi kín hàng me
Người đã quên không về thăm xóm cũ
Mái tranh nghèo vần vũ khói tàn rơi
Người bước vội qua đời ta dạo ấy
Sao không về để lấy lại tình xưa
Áo dài bay ai vừa qua ngõ hẹp
Khúc thu phai khép lại mảnh trăng sầu
Em có về tìm lại gió mùa ngâu
Xin hãy đợi trăng bên cầu rọi bóng
Mảnh vườn xưa say đêm cùng gió lộng
Khúc tiêu dao sầu mộng những canh dài
Ngồi thả hồn tìm lại chuỗi vàng phai
Màu hạ cuối bóng trăng cài lặng lẽ
Tiếng chuông rơi chỉ dài thêm xâu xé
Giữa mùa thương quạnh quẽ bóng đôi mình
Dòng sông buồn mặt nước vỗ lung linh
Con đò nhỏ chở tình đi vạn nẻo
Có người ôm khúc thơ sầu khô héo
Ngắm trăng chao lắt lẽo dưới chân cầu
Ngày qua rồi trăng đã lặn từ lâu
Bên xóm nhỏ ai ngồi khâu mảnh vá
Nửa đời hư bên nửa đời xa lạ
Có thầm nghe nghiêng ngã sóng xô lòng
Chiều hạ buồn nắng rát khóc tình đông
Người lặng lẽ bên chồng đan nhịp bước
Để hồn ai ngóng theo sầu não nuột
Tím hoàng hôn giá buốt cả khoang chiều ./.
LCT 13/04/2017